Nghịch Chuyển Tiên Đồ

Nghịch Chuyển Tiên Đồ

Chương 1 Duyên khởi

Phàm trần

Khi tia nắng đầu tiên chiếu rọi , tiếng chim hót líu lo báo hiệu một ngày mới bắt đầu. Ở một thôn làng nọ , nơi mà bấy lâu nay được bình yên , giản dị bao phủ, có hai thai phụ chuẩn bị sinh con , điều kỳ lạ hai người sinh con ở cùng một căn phòng, có cùng một người phu quân. Đứa bé đầu tiên được sinh ra là con gái đại phu nhân mang điềm lòng được vạn điểu triều phục , khắp nơi mây ngũ sắc chói lọi . Đứa bé thứ hai là do nhị phu nhân sinh ra , nó vừa ra đời cất tiếng khóc chào đời thì bầu trời đang trong xanh lập tức biến thành u ám , từng tiếng sấm dền vang báo hiệu một điều tai ương. Khi đứa bé thứ hai khóc lên cũng là lúc mẫu thân nó ra đi mãi mãi. Bà đỡ nhìn thấy cảnh tượng lập tức hét lên.

" Đứa bé này chính là yêu nghiệt, là tai tinh dáng thế" Bà đỡ hoảng sợ nhìn đứa bé.

Hai đứa bé gái chào đời cùng lúc nhưng cuộc đời lại hoàn toàn khác nhau . Lúc này phụ thân của chúng chạy tới, trên mặt đầy vẻ lo lắng, thấp thỏm. Bà đỡ lập tức bước ra, trên tay còn bế đại tiểu thư nói.

" Chúc mừng lão gia , phu nhân sinh ra một tiểu thư. Tiểu thư sinh ra đã mang điềm lành, nô tỳ tin chắc phúc tinh trời ban cho Vũ gia "đon đả, nhiệt tình nói.

" Vậy còn nhị phu nhân, nàng sinh nở thế nào?" Vũ lão gia lo lắng hỏi ( cha của hai đứa trẻ).

" Bẩm nhị phân đã qua đời rồi ạ " Một bà đỡ hoảng hốt chạy ra thông báo.

" Sao có thể?" Vũ lão gia đau đớn nói.

" Vậy còn đứa bé ra rồi?" Vũ lão già cố gắng gượng hỏi.

" Dạ bẩm lão nhị tiểu thư đã được sinh ra nhưng nhị tiểu thư sinh ra đã khiến trời đất tối om , còn khiến..." Bà đỡ do dự, sợ hãi nói.

Lúc này, một đạo sĩ đi qua tình cờ bước vào. Đạo sĩ này là một ông lão râu tóc bạc phơ vẻ mặt hiền từ mang vẻ tiên phong đạo cốt. Lão đạo sỹ khẽ nhìn vào trong cùng thiên tượng hôm nay vẻ mặt trầm tư cất lời:

" Trong quý phủ vừa sinh ra hai vị tiểu thư một người là phúc tinh dáng thế, một người tai tinh mang hoạ sát thân ." Lão đạo sỹ nói xong liền dời đi.

" Vậy ?? Người đâu đem nhị tiểu thư bót chết cho ta ." Vũ lão gia vô tình, không chút do dự ra lệnh .

Bà đỡ ôm đứa bé trong tay liền do dự . Đứa bé mở đôi mắt to tròn ngây thơ không hiểu gì, nằm trong vòng tay bà cười khanh khách. Bà đỡ liềm không đành lòng giết đứa nhỏ này. Bà lén lút đem nhị tiểu thư ra ngoài, lặng lẽ đặt nàng ở trên đường mong nàng được người tốt cưú giúp. Đứa bé được một bà Lý nhặt được. Bà Lý tuổi đã cao , không con cái, không chỗ ở, sống việc ăn xin. Bà Lý ngay cả chính mình bữa đó bữa no cũng vẫn cưu mang đứa trẻ tội nghiệp đó. Mỗi lần bà đi xin ăn về là chia cho đứa bé một nửa. Bà ngày ngày chăm sóc cho đứa nhỏ.

5 năm sau .

Đại tiểu thư Vũ gia lớn lên trong nhung lụa nhận được muôn vàn cưng chiều, còn nhị tiểu thư Vũ gia trở thành một tiểu ăn mày không có tên bị người đời gọi là tiểu khất cái, chịu đủ đổ kinh nhục , chà đạp. Nàng năm tuổi mà gầy gò ốm yếu như một đứa ba tuổi, trên người toàn vết thương, bẩn thỉu vô cùng. Nàng nhỏ bé không sức trang giàng chỉ có thể nhặt những miếng đồ ăn thừa, ôi thiu để ăn . Nàng cũng chẳng hề hay biết vị tỷ tỷ cùng cha mẹ khác mẹ được ăn sung mặc sướng, người hầu kẻ hạ. Ngày hôm ấy nàng vô tình nhặt lên miếng bánh nướng ăn dở bị người ta vứt đi . Nàng nhẹ nhàng phủ đi lớp bụi , rồi nhanh chóng ăn ngấu nghiến. Một nhóm ăn mày thấy nàng có đồ ăn liền chạy đến cướp. Nàng thấy vậy liền cố ngấu nghiến ăn hết miếng bánh ấy, quyết không nhả ra .Chúng thấy vậy thì tức lắm , không ngừng chửi rủa:

" Cho mày ăn này. Không chia cho bọn tao đúng không?"

" Đánh mạnh vào "

"Đánh chết nó đi ."

Chúng lao vào đánh đập nàng dã man. Bộ quần áo rách dưới của nàng càng thêm tả tơi sau trận đòn ấy. Nàng đau đớn cuộn người lại . Thấy vậy chúng càng thô bạo ra tay .

Lúc này, một nam tử đi qua . Chàng đánh đuổi đám ăn mày kia , cứu nàng. Chàng xuất hiện như một vị tiên nhân cứu nàng khỏi bùn nhơ.Chàng dịu dàng lau sạch bụi bẩn trên mặt nàng, rồi đỡ nàng dậy. Chàng hiền từ, dịu dàng hỏi:

" Có sao không?"

Nàng nhìn chàng như nhìn một vị tiên nhân mang theo kính ngưỡng cùng cảm kích.

" Không cần , cả con bẩm lắm sẽ làm dơ y phục của ngài" Nàng tránh khỏi người chàng . Nàng sợ làm bẩn y phục của chàng nhưng ánh mắt của nàng lại trong veo , không mang theo một chút tham lam nào.

" Không sao , con có đau không ?" Chàng quan tâm hỏi.

" Không sao đâu ạ , con quen rồi." Ánh mắt trong veo, ngây thơ nhìn chàng.

" Cha mẹ con đâu ? Sao lại để con trở thành như vậy?" chàng nhíu mày nhìn đứa trẻ trước mặt.

" Con không có cha mẹ " Ánh mắt nàng mang theo tủi hờn .

" Vậy con có muốn đi theo ta không?" Chàng hỏi.

" Đi theo ngài, con có thể ăn no không?" Ánh mắt nàng trong veo hỏi.

" Có thể " Chàng đáp, trong lòng dâng lên chút thương cảm.

" Vậy được ạ ." Ánh mắt trong veo, mang ánh sáng, vui mừng nói.

" Con có tên không?"

" Bọn người đều gọi con là tiểu khất cái" Nàng do dự trả lời.

" Ta đặt cho con một cái tên được không?"

" Vâng ạ " Nàng ngoan ngoãn trả lời.

" Ta tên Dương Thiên Trần , con theo họ ta đi gọi là Dương Tuyết Nhạc được không?" Chàng nói.

" Con có tên rồi " Nàng vui vẻ nhảy cẫng lên .

" Đi theo ta " Thiên Trần nói.

" Vâng ạ " Tuyết Nhạc ngoan ngoãn đi theo.

Hot

Comments

Thẩm Du Nhiên

Thẩm Du Nhiên

lỗi hơi nhiều ạ, nhiều khi đăng lên tác phải đọc rùi sửa lại nữa nhia /Rose/

2025-05-21

1

Thẩm Du Nhiên

Thẩm Du Nhiên

Tác ơi, tác sửa chữ Đáng này thành đánh nhé, cả câu trên khi miêu tả nu9 bị đánh dã man nữa

2025-05-21

0

Thẩm Du Nhiên

Thẩm Du Nhiên

sẽ hay hơn nếu nói " đánh đuổi thành - xua đuổi"

2025-05-21

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play