Chương 2

Từ sau buổi gặp gỡ hôm ấy, Duy thường xuyên xuất hiện bên cạnh Quang Anh.
Mỗi buổi chiều, khi ánh hoàng hôn vừa nhuộm vàng công viên, cậu sẽ mang theo chiếc máy ảnh quen thuộc, hào hứng chụp lại mọi khoảnh khắc.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh Quang Anh, hôm nay vẽ gì thế?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
[ngồi xuống bên cạnh, nghiêng đầu nhìn vào khung vẽ]
Quang Anh không trả lời ngay, chỉ tiếp tục tỉ mỉ tô những nét màu mềm mại lên bức tranh.
Một lát sau, anh mới nhẹ nhàng trả lời.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vẫn là phong cảnh.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
[bật cười]
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em biết.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nhưng em muốn nghe anh nói cơ.
Quang Anh khẽ liếc nhìn cậu.
Từ ngày quen Duy, anh nhận ra cậu rất thích nói chuyện, thích làm ồn bên cạnh anh.
Nhưng điều kỳ lạ là anh không hề thấy phiền, ngược lại, còn dần quen với sự hiện diện ấy.
Duy giơ máy ảnh lên, chăm chú chụp lại những khoảnh khắc nhỏ bé—ngón tay Quang Anh dính chút màu, ánh mắt tập trung khi vẽ, hay đơn giản chỉ là bóng lưng trầm tĩnh của anh giữa không gian bình yên.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Mỗi bức ảnh của em đều có anh.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
[cười nhẹ, chỉnh lại dây đeo máy ảnh]
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nhìn xem, có phải em rất có tâm không?
Quang Anh nhìn thoáng qua màn hình máy ảnh, trong đó phản chiếu hình ảnh anh dưới nắng chiều dịu nhẹ.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em thích chụp ảnh lắm sao?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
[gật đầu ngay lập tức]
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Thích chứ!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em muốn lưu giữ tất cả những điều đẹp đẽ mà em gặp.
Quang Anh im lặng một lát.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vậy còn anh, là điều đẹp đẽ à?
Duy chớp mắt, sau đó bật cười, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tất nhiên rồi.
Từ hôm đó, họ bắt đầu cùng nhau lang thang khắp thành phố.
Những con phố nhỏ rợp bóng cây, những quán cà phê yên tĩnh bên đường, hay bãi cỏ trải dài trong công viên—tất cả đều trở thành điểm dừng chân của hai người.
Duy chụp ảnh. Quang Anh vẽ tranh.
Dần dần, sự yên lặng quen thuộc của Quang Anh không còn cô độc nữa.
Nó được lấp đầy bởi tiếng cười của Duy, bởi những câu nói vô tư và đôi mắt sáng rực mỗi khi bắt gặp một góc cảnh đẹp.
Một lần, họ đứng trên cây cầu vắt ngang dòng sông, ngắm mặt trời lặn.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
[bất giác khẽ nói]
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh này, em thấy anh giống bầu trời mùa thu lắm.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
[hơi nghiêng đầu, nhìn cậu]
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Sao lại vậy?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
[chống cằm suy nghĩ]
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vì anh yên tĩnh, dịu dàng, nhưng cũng có chút xa cách.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Giống như bầu trời thu ấy, đẹp mà lạnh lẽo.
Quang Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn về phía mặt trời đang khuất dần sau những tòa nhà.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
[nhìn anh, mỉm cười]
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nhưng không sao.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vì bầu trời mùa thu vẫn có ánh nắng mà, đúng không?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
[khẽ giật mình]
Vào khoảnh khắc đó, anh nhận ra—Duy chính là ánh mặt trời ấy.
Người đã lặng lẽ soi rọi vào thế giới trầm lặng của anh.
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play