Chương 3

Hôm ấy, Quang Anh và Duy cùng nhau đến một vùng ngoại ô yên bình, nơi có những cánh đồng trải dài và những ngọn đồi thoai thoải.
Không khí nơi đây trong lành, thoảng mùi hương cỏ dại và nắng vàng vương nhẹ trên từng phiến lá.
Quang Anh ngồi dưới một gốc cây lớn, đặt giá vẽ trước mặt, tay chậm rãi đưa từng nét cọ.
Duy thì đi loanh quanh, tìm những góc ảnh đẹp.
Cậu thỉnh thoảng lại chạy đến khoe với anh vài tấm chụp được, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh vẽ gì thế?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
[tò mò, nhẹ nhàng ghé sát lại gần]
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
[hơi nghiêng người, tránh đi ánh mắt của cậu]
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cảnh vật thôi.
Nhưng Duy không dễ bị đánh lừa.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
[tinh nghịch nghiêng đầu, mắt sáng lên khi nhìn thấy bức tranh]
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Khoan đã…
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh đang vẽ em đúng không?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
[giật mình]
Anh vô thức nhìn xuống bức tranh của mình—giữa những nét vẽ phong cảnh quen thuộc, có một bóng người nhỏ bé đang đứng dưới tán cây, máy ảnh cầm hờ trong tay.
Là Duy.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
[bật cười, chỉ vào bức tranh]
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Rõ ràng là em còn gì!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Đừng có chối nha!
Quang Anh im lặng trong giây lát, rồi cũng bật cười theo.
Nhưng trong lòng anh, một điều gì đó vừa khẽ rung động.
Những ngày qua, Duy đã trở thành một phần quen thuộc trong cuộc sống của anh.
Mỗi buổi sáng tỉnh dậy, anh lại mong chờ một tin nhắn từ cậu.
Mỗi buổi chiều vẽ tranh, anh đều vô thức ngước mắt tìm kiếm bóng dáng của Duy.
Và ngay cả khi đặt bút vẽ, hình ảnh cậu cũng tự nhiên xuất hiện trong tranh, như thể đó là điều hiển nhiên nhất.
Anh thích Duy từ bao giờ rồi nhỉ?
Có lẽ là từ những lần cậu cười rạng rỡ bên anh.
Từ những buổi chiều lang thang khắp thành phố.
Hay từ khoảnh khắc Duy nói rằng anh giống bầu trời mùa thu—đẹp mà lạnh lẽo.
Quang Anh nhẹ nhàng đặt cọ xuống, nhìn sang người bên cạnh.
Duy vẫn đang ngắm nghía bức tranh, đôi mắt ánh lên niềm vui thích.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Duy.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Dạ?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cảm ơn em.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
[ngẩn người]
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ủa, cảm ơn gì thế?
Quang Anh chỉ khẽ lắc đầu, mỉm cười.
Không phải vì điều gì cụ thể, chỉ đơn giản là… cảm ơn vì đã bước vào cuộc đời anh.
Hot

Comments

Panacea

Panacea

lần này có he hong shop ơi

2025-04-01

2

Toàn bộ
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play