Trên con đường về nhà sau một ngày làm việc căng thẳng, Đinh Trình Hâm - chủ tịch tập đoàn danh tiếng trong giới kinh doanh, bất chợt dừng xe lại khi thấy một người nằm bất động bên vệ đường. Đó là một chàng trai trẻ, thân thể đầy thương tích, quần áo rách nát. Không chút do dự, anh bước xuống xe, bế cậu lên và đưa đến bệnh viện.
Sau nhiều giờ chờ đợi, cuối cùng chàng trai cũng tỉnh dậy. Đôi mắt to tròn ngơ ngác nhìn anh, bỗng nhiên cậu nhào đến ôm lấy anh, giọng nói yếu ớt nhưng đầy chắc chắn:
Trương Chân Nguyên
Chồng ơi… Em đau quá
Anh sững sờ, nhíu mày nhìn chàng trai trước mặt. Anh chưa từng gặp cậu trước đây, sao lại bị nhận nhầm thế này?
Đinh Trình Hâm
Cậu… nói gì cơ? Tôi là ai cơ?
Trương Chân Nguyên
Anh là chồng em! Anh không nhớ sao? /mở to mắt, vẻ mặt đầy ấm ức/
Anh khẽ thở dài, đẩy nhẹ cậu ra rồi quay sang bác sĩ:
Đinh Trình Hâm
Cậu ấy bị sao vậy?
Bác sĩ mỉm cười trấn an:
Bác sĩ
Cậu ấy bị mất trí nhớ. Có vẻ như trong đầu chỉ có ký ức về anh.
Anh thở dài, nhìn cậu vẫn đang ôm chặt lấy mình không rời, ánh mắt như cún con sợ bị bỏ rơi. Anh đành thỏa hiệp:
Đinh Trình Hâm
Được rồi, cứ nghỉ ngơi đi. Chuyện này để sau hãy nói.
Những ngày sau đó, anh đưa cậu về nhà. Sáng nào cậu cũng chạy đến phòng anh gõ cửa rối rít:
Trương Chân Nguyên
Chồng ơi, dậy đi nào!
Đinh Trình Hâm
Đừng gọi tôi như vậy nữa! / nhăn mặt/
Trương Chân Nguyên
Nhưng anh là chồng em mà! /chu môi, vẻ mặt hờn dỗi/
Anh bóp trán bất lực, nhưng lại không nỡ quá nghiêm khắc với cậu. Thời gian trôi qua, anh dần quen với việc mỗi sáng thức dậy sẽ thấy cậu quấn lấy mình, quen với ánh mắt trong veo đầy tin tưởng mỗi khi nhìn anh.
Một buổi tối, khi cả hai cùng ăn cơm, cậu chớp chớp mắt hỏi:
Trương Chân Nguyên
Chồng ơi, anh có thích em không?
Anh khựng lại, nhìn cậu rồi khẽ đáp:
Đinh Trình Hâm
Tôi...tôi không biết
Trương Chân Nguyên
Nhưng em thích anh lắm! /mỉm cười hạnh phúc/
Anh không trả lời, chỉ lặng lẽ gắp thức ăn cho cậu. Trái tim anh như có gì đó khuấy động.
Cho đến một ngày, khi ký ức của cậu dần trở lại, những mảnh ghép cuộc đời trước đây cũng xuất hiện. Nhưng thay vì vui mừng, cậu lại hoảng loạn ôm lấy anh:
Trương Chân Nguyên
Em không muốn nhớ lại… Em chỉ cần anh thôi! Dù quá khứ thế nào, hiện tại em chỉ muốn ở bên anh, chồng à!
Anh lặng người, nhìn vào đôi mắt đầy hoảng hốt của cậu. Trong lòng anh, câu trả lời đã rõ ràng từ lâu. Anh vươn tay ôm lấy cậu thật chặt, khẽ nói:
Đinh Trình Hâm
Được. Chúng ta ở bên nhau.
Cuối cùng, sau tất cả, định mệnh đã đưa họ đến với nhau không phải bằng ký ức, mà bằng chính trái tim.
Comments
白玉儿
mn lười cmt ghê
2025-04-17
1