[ Rhycap ] Yêu Em Xuyên Giấc Mơ
#2. Bệnh Viên
Bốn mùa cứ thế luân chuyển, xuân qua hạ tới, thu đến rồi đông lại về. Thời gian lặng lẽ trôi qua 18 năm - giờ là 1971. Gia đình họ Hoàng vẫn không thôi hy vọng. Mỗi buổi sáng là một lần mong ngóng, mỗi buổi tối là một lần khẩn cầu — rằng phép màu sẽ xuất hiện, rằng đứa con trai lưu lạc sẽ trở về.
Họ từng tưởng tượng giây phút ấy: tiếng gọi “cha mẹ” vỡ òa giữa sân, cái ôm ấm áp sau bao năm xa cách, những giọt nước mắt chan hòa trong niềm hạnh phúc.
Nhưng thực tại lại phũ phàng như một gáo nước lạnh. Cánh cổng vẫn mở, lòng vẫn chờ, nhưng ngoài kia chỉ có gió và bóng chiều nhạt nhòa. Không một bóng người quay về.
______________________________
Hoàng Đức Duy
// quỳ gối lau nhà //
Má, anh hai đi du học tầm nào mới về hả má ?
Hoàng Đức Duy
từ bé giờ con chưa gặp anh hai nhiều, chắc giờ sắp quên tới nơi quá
Vũ Minh Anh
// vắt chân ngồi xõng xoài, trên ghế ăn ổi //
Vũ Minh Anh
má biết được đâu !
Vũ Minh Anh
// nhíu mày //
Vũ Minh Anh
mi lo mà lau sàn đi, hỏi nhiều quá à !
Hoàng Đức Duy
dạ… ưm… má !
Hoàng Đức Duy
ưm.. má cho con học đại học nha má..?
Vũ Minh Anh
học làm gì nhiều trời, mi học tổ phí tiền của tau ra !
Hoàng Đức Duy
nhưng… con cũng cần phải học đại học mà má..
Hoàng Đức Duy
học mai sau thành tài rồi còn về báo đáp má nữa..
Hoàng Đức Duy
// tủi thân //
má à…
Hoàng Đức Duy
// mong chờ 1 câu trả lời //
Vũ Minh Anh
lèm bèm tau cắt ăn trưa của mi đó !
Hoàng Đức Duy
dạ..con lau xong rồi má ạ !
Vũ Minh Anh
xong rồi thì mi ra xem phơi đồ coi coi
Vũ Minh Anh
thiếu gì việc mà kêu xong xong
Vũ Minh Anh
lười biếng quen thói ra !
Vũ Minh Anh
mai này về nhà chồng mi, người ta nhìn mi mà nói mẹ mi đây này !!
Hoàng Đức Duy
// chăm chỉ làm việc //
dạ má cứ nghỉ ngơi, con làm cho má !
Vũ Minh Anh
chẳng nhẽ mi lại để tau ra làm hả ?
Vũ Minh Anh
con cái gì đâu mất dạy !
Hoàng Đức Duy
// chịu trận //
Hoàng Đức Duy
hơ…
// mệt mỏi //
Vũ Minh Anh
// thấy //
này này, mi đừng có cái kiểu mà lười biếng xong kể lể với tau nha !
Hoàng Đức Duy
má đừng nói con vậy mà….
Vũ Minh Anh
mi ra đồng cho trâu ăn đi !!
Vũ Minh Anh
lèo nhèo ! xong tí ra chợ mua tôm tép cho tau, tau nay thích ăn !
Vũ Minh Anh
mi mà quên thì mi nhịn !
Vũ Minh Anh
// đừng dậy đi ra võng nằm hóng mát //
Hoàng Đức Duy
// ra đồng //
Chợ nhìn từ trên cao như một bức tranh sống động. Mái bạt nhiều màu chen nhau rực rỡ, sạp hàng san sát bày đủ rau xanh, cá tươi, trái cây chín mọng. Người mua kẻ bán rộn ràng, tiếng rao, tiếng trả giá vang lên không dứt. Một khung cảnh vừa lộn xộn, vừa đầy sức sống – đậm chất chợ Việt.
Bà bán Hải Sản
Cá tôm tươi roi rói đây bà con ơi, mới lên bờ sáng nay, mua lẹ kẻo hết !
Hoàng Đức Duy
dạ bà ơi !
// nói yếu ớt //
Bà bán Hải Sản
chu choa, mắt thằng cu này nhìn phát là có thẩm mỹ hee
Bà bán Hải Sản
để ý quán của bà già đây là biết nè, hahaa
Bà bán Hải Sản
mua gì hả nhóc ?
Bà bán Hải Sản
bà có tôm, tép, bạch tuộc, cá lóc, …
// nhiệt tình giới thiệu //
Hoàng Đức Duy
cho cháu cân tôm, tép nha bà !
// chỉ khay chậu đựng tôm tép //
Bà bán Hải Sản
có ngay có ngay !!
Bà bán Hải Sản
nay ế khách quá !
Bà bán Hải Sản
cháu là người mua đầu tiên nên bà bán rẻ cho !
Hoàng Đức Duy
dào ôi, bà đừng khách sáo quá
// cười xinh //
Bà bán Hải Sản
nhóc nói thế thì bà già đây mới ngại !
Bà bán Hải Sản
không sao không sao, 9 xu bà lấy rẻ 7 xu
Hoàng Đức Duy
ây da, bà có lòng thì cháu đây có dạ vậy
// cười //
Bà bán Hải Sản
hahaa, thằng này khá
// vỗ vai cậu //
Hoàng Đức Duy
cháu đi bà ạ, chúc bà ngày tốt lành !
Bà bán Hải Sản
lần sau ghé thì bà già khuyến mãi tiếp nhá !!
Hoàng Đức Duy
// vẫy tay //
dạaa
Hoàng Đức Duy
* bà tốt bụng quá, lần sau ghé mua tiếp *
// mở túi ra xem //
Trưa nắng chang chang, mặt đường hầm hập nóng. Đức Duy lững thững bước, mồ hôi nhễ nhại, môi khô khốc. Bỗng cậu khựng lại, ho sặc sụa từng cơn, người lảo đảo vì mệt và oi nồng.
Hoàng Đức Duy
khụ.. khụ khụ !!
// ho //
Hoàng Đức Duy
* người mình mệt quá… *
Hoàng Đức Duy
// đưa tay lên trán sờ //
Hoàng Đức Duy
* không ốm…? vậy thì lí gì ? *
Hoàng Đức Duy
* thôi kệ đi chắc chỉ thoáng qua ý mà *
Hoàng Đức Duy
* tới nhà rồi… *
Hoàng Đức Duy
// bước chân lảo đảo //
* chóng mặt quá… *
Hoàng Đức Duy
* mình…mình.. sắp không trụ nổi nữa rồi *
Hoàng Đức Duy
má ơi.. con về rồi-
Vũ Minh Anh
cái thằng trời đánh kia, mi lại làm hỏng gì nữa vậy
// chạy từ nhà ra //
Hoàng Đức Duy
…
// ngất xỉu //
Vũ Minh Anh
// tiến tới //
Duy.. ?
Vũ Minh Anh
mi đừng doạ tau để mà mi trốn việc nhà nha !
Vũ Minh Anh
Duy à dậy mau lên !!
Vũ Minh Anh
// lay người //
Duy ?!
Vũ Minh Anh
má.. má không bắt con làm việc nữa đâu !
Vũ Minh Anh
// bực bội //
* thôi, giúp nó tí mai sau lấy chuộc thêm nghìn vậy ! *
Vũ Minh Anh
* rách việc ghê *
Ngoài hành lang bệnh viện, bà Thuỷ ngồi yên lặng trên chiếc ghế nhựa, lưng hơi khom, mắt không hề liếc nhìn về phía phòng bệnh. Hai tay bà siết lại, đặt lên đùi, lạnh lẽo như chính tâm trạng của bà lúc này. Tiếng động từ bên trong cứ như gọt dũa vào tim bà, nhưng bà không biểu lộ chút gì ngoài một cái nhíu mày.
Trong lòng, bà thầm thì: “Cầu trời cho thằng con nó bình an… mai sau có cái mà chuộc.” Lời cầu ấy chẳng phải của tình mẹ, mà là toan tính lạnh lùng, như một phép tính của kẻ biết chờ đợi cơ hội
Bống
vào năm 1970, theo thông tư số 45/BYT-TT ngày 1 tháng 12 năm 1970 của Bộ Y tế hướng dẫn việc thành lập Bệnh viện Nội tiết trực thuộc Bộ Y tế
Bống
=> đã có bệnh viện rồi nhé
Comments