[ Rhycap ] Yêu Em Xuyên Giấc Mơ
#1. Em Trai
Bống
halo các cậu nhaa❤️🔥
Bống
Trước khi vào truyện, tớ có đôi lời nhắn nhủ
“ Yêu Em Xuyên Giấc Mơ “ là “ đứa con tình thần “ của tớ
Tớ đã lên ý tưởng truyện thật tỉ mỉ từng chi tiết tròn 3 ngày tớ tự nghĩ tự lên ý tưởng và không sao chép hay bắt chước bất kì truyện nào
Nên có các sự kiện giống nào thì xin đừng toxic tớ ạ !!
_________________________
Năm 1953, giữa thời cuộc nhiều biến động, hai gia tộc lớn là họ Hoàng và họ Nguyễn nổi danh khắp một vùng. Cả hai đều giàu sang, quyền thế, lại luôn ngấm ngầm ganh đua – như hai thế lực không đội trời chung, tuy chưa từng công khai đối đầu.
Ngày 11 tháng 6 năm ấy, gia đình họ Hoàng hân hoan đón chào Hoàng Đức Duy – đứa con trai đầu lòng, như ánh hào quang mới của dòng tộc. Nhưng chỉ sau năm tháng ngắn ngủi, một biến cố bất ngờ xảy đến… mở đầu cho chuỗi ngày đen tối chưa từng có trong lịch sử nhà họ Hoàng
Trong tiếng nôi cót két đu đưa ngoài hiên, bà Thuỷ thiếp đi bên cạnh đứa con trai đầu lòng xinh xắn. Ánh nắng sớm trải nhẹ trên mái hiên, nơi tình mẫu tử thiêng liêng hiện diện trong khoảnh khắc yên bình hiếm hoi. Mẹ con nhà họ Hoàng cùng tắm nắng, hạnh phúc tưởng chừng giản dị mà vững bền.
Thế nhưng, khoảnh khắc ấy không kéo dài. Chỉ một khắc sau, khi hai kẻ lạ mặt lặng lẽ xuất hiện phía cổng nhà… sợi dây mẫu tử vừa thắt chặt đã bị định mệnh nhẫn tâm cắt đứt
Vũ Minh Anh
mày nhanh cái tay cái chân lên !!
// thúc dục //
NVP
cứ từ từ đã, người xưa có câu “ chậm mà chắc nhanh mà ẩu “ bà chủ chưa nghe sao ?
Vũ Minh Anh
lẹ coi có người thấy là chết cả tao lẫn mày luôn đó
// đánh “bốp” phát vào đầu đối phương //
Vũ Minh Anh
ngồi đó mà chắc chắc ẩu ẩu gì trời
// thúc dục //
NVP
// ẵm đứa bé lên //
chao ôi, thằng bé trông yêu chưa kìa~
NVP
đáng yêu như vầy, mà có người nỡ lòng nào bắt cóc thằng nhỏ hee
// liếc mắt nhìn Vũ Minh Anh //
Vũ Minh Anh
cha nội mi xỉa xói ai dạ !
NVP
hề hề, ai nhột thì gãi thôi
Vũ Minh Anh
rồi rồi, lẹ lên chuồn mau !!
Hai kẻ lạ mặt chạy biến, mang theo đứa bé 5 tháng tuổi vừa lọt lòng. Khi tỉnh dậy sau cơn mệt mỏi ngoài hiên nhà, bà Thuỷ ngỡ mình sắp sống những ngày hạnh phúc. Nhưng vừa mở mắt… không còn con, không một dấu vết, chỉ còn gió thổi qua vườn trong buổi sớm im lìm
Hoàng Thị Thuỷ
ui ! mẹ xin lỗi bé Duy, mẹ mệt quá lỡ ngủ quên
Hoàng Thị Thuỷ
giờ này… giờ này chắc bé con đói rồi đúng không ?
Hoàng Thị Thuỷ
// quay qua nhìn nôi //
Hoàng Thị Thuỷ
b-bé con của mẹ đâu rồi ?!
lần lượt, từng người từng người chạy đến cạnh bà
Ốc
// chạy trong phủ dinh ra //
có chuyện gì vậy thưa bà ?
Hoàng Thị Thuỷ
c-con của tôi
Hoàng Thị Thuỷ
Hoàng Đức Duy, con của tôi đâu rồi ?
Ốc
// hốt hoảng //
thiếu gia Duy ? thiếu gia nãy giờ ngủ cạnh bà mà ?
Hoàng Thị Thuỷ
bọn bây… bọn bây có đem con tau đi đâu không ?!
Ốc
dạ.. bọn con nãy ở trỏng làm việc chứ hổng có ra ngoài này ạ !
Hoàng Thị Thuỷ
chèn ơi, con của tôi…
// gào thét trong vô vọng //
Ốc
mau ! Kỳ chạy vào, gọi ông chủ ra mau mau
Kỳ
đây, Kỳ đi liền
// chạy vào trong phủ dinh //
Ốc
bà chủ cứ bình tĩnh, chắc chắn thiếu gia không đi đâu được đâu
// an ủi //
Ốc
* làm ơn, cầu mong cho thiếu gia bình an vô sự *
Hoàng Duy Minh
mình đừng khóc, chắc chắn con trai chúng ta không thể đi đâu xa đâu !
Hoàng Duy Minh
// ôm vợ //
* trời ơi, sao trời lại nỡ lòng nào mang con trai chúng con đi đâu rồi..? *
Hoàng Thị Thuỷ
// tuyệt vọng mà khóc nấc //
mình ơi… lỗi là do hức… em
Hoàng Thị Thuỷ
vì em mà không trông quản được con trai mình…
Hoàng Thị Thuỷ
nên thằng bé mới không tung tích…
// tự đấm vào ngực mình mà gào khóc //
Hoàng Thị Thuỷ
thằng bé… thằng bé chỉ mới 5 tháng tuổi thôi mà..
Hoàng Duy Minh
// ôm chặt //
mình à.. mình đừng nghĩ vậy… con trai chúng ta là ngôi sao may mắn của gia tộc họ Hoàng nhà ta…
Hoàng Duy Minh
chắc chắn… chắc chắn sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu mình ơi…
Lòng đau như cắt, cậu bé ấy chưa kịp lên 1 tuổi, chưa một lần cất tiếng gọi “mẹ”, chưa một lần bi bô “ba ơi” mà giờ đây… đã bị hai kẻ lạ mặt đem đi không dấu vết. Phủ dinh họ Hoàng chìm trong nước mắt, trong nỗi hoảng loạn và những suy nghĩ u ám đang dày vò tâm trí người mẹ trẻ.
Thế nhưng, khi nơi quyền quý đó đau đớn đến tột cùng, thì cách đó không xa, căn nhà gỗ mục nát lại vang lên tiếng cười rộn rã — niềm vui khôn xiết của những kẻ vừa cướp đi ánh sáng của một gia đình.
Vũ Minh Anh
giờ ta sẽ chăm sóc thằng cu này khôn lớn rồi sẽ lấy nó làm con tin chuộc về
Vũ Minh Anh
rồi cả khối tài sản mà kéo đến
Vũ Minh Anh
hahaha
// cười như bắt được vàng //
NVP
tôi xong nhiệm vụ rồi, bà chủ nhớ tiền công của tôi nhé !
Vũ Minh Anh
được rồi, đi đi
Vũ Minh Anh
// phất tay //
Vũ Minh Anh
nào nào, Bảo Lâm chào em trai mới của con này
Vũ Bảo Lâm
oa, em trai này !!
Vũ Minh Anh
thích thế cơ à ?
Vũ Bảo Lâm
dạa
// vô tư //
Vũ Minh Anh
ừmm…
// suy nghĩ 1 hồi //
Vũ Minh Anh
nếu mai này lớn lên em trai bỏ con đi thì sao Lâm ?
// dịu dàng //
Vũ Bảo Lâm
con hông cho em trai đi đâu hết !!
Vũ Bảo Lâm
em phải ở đây mãi mãi với Lâm chứ~
Vũ Bảo Lâm
Lâm mà thấy mẹ mang Duy của Lâm đi đâu Duy sẽ báo cảnh sát
Vũ Bảo Lâm
PẰNG PẰNG CHÍU CHÍU !!
Bà Minh Anh “hừ” khẽ, ánh mắt lặng đi trong thoáng chốc rồi quay lưng bước vào phòng, để mặc Bảo Lâm đứng đó với đôi mắt ngơ ngác. Câu nói vừa rồi của thằng bé — dù chỉ là lời trẻ con — như một vết cứa mảnh nhưng bén ngọt, khiến bà không thể không rùng mình.
Bà biết, nó còn quá nhỏ để hiểu, nhưng nỗi sợ trong bà lại lớn dần theo từng bước chân. Lỡ như… lời thằng bé là điềm báo? Lỡ như đến một ngày, mọi thứ đổ bể, tiền chưa kịp cầm tay mà bản thân đã rơi vào cảnh tù tội, tra khảo, hành hạ? Những cảnh tượng ấy bà từng cố xua đi, vậy mà giờ lại hiện về, rõ ràng, từng chi tiết như thể có ai đang âm thầm viết lại kịch bản cuộc đời bà — một bi kịch bà không còn cách nào thoát khỏi
Comments