[ Rhycap ] Nhành Hoa Tàn Phai
Tiến triển?
t/g Arcy
Đi học như đi bar á
t/g Arcy
Nhạc cứ hêy hêy hêy hêy
t/g Arcy
Xong có ngày viết kiểm điểm cả lớp mới vui
t/g Arcy
“ abc “ : nói nhỏ
Sau buổi sáng ấy, không khí tại Quốc Tử Giám dường như vẫn giữ nguyên sự yên lặng
Các học sinh chăm chú vào bài vở, nhưng có một sự bất an đang ngấm dần trong lòng họ, đặc biệt là với Đức Duy
Cậu đã cảm nhận được sự thay đổi trong bầu không khí, dù bên ngoài mọi thứ vẫn bình lặng như cũ
Mặc dù vậy, cậu vẫn kiêu ngạo như mọi khi, bước vào tàng thư các như thể đang tự mình chứng minh sự vượt trội của mình
Nhưng hôm nay, một sự kiện bất ngờ xảy đến
Đức Duy ngồi trước một cuốn sách cổ trong góc tàng thư các, đọc kỹ từng chữ nhưng đột nhiên, cậu gặp phải một đoạn văn mà bản thân không thể dịch nổi
Không phải do thiếu hiểu biết, mà vì ngôn từ trong đó quá ẩn dụ, sâu sắc và đầy những lớp nghĩa mà cậu chưa thể nắm bắt được
Hoàng Đức Duy
// Nhíu mày // “Lạ thật, sao hôm nay mình lại không thể hiểu được chỗ này?”
Cậu đã lật qua nhiều trang sách, cố gắng tìm cách giải mã, nhưng cuối cùng lại dừng lại ở đoạn không thể tiến tiếp
Những dòng chữ trước mắt dường như nhảy múa, không thể nắm bắt được
Cửa thư viện khẽ mở, một bước chân nhẹ nhàng vang lên
Nguyễn Quang Anh bước vào, tay cầm theo một cuốn sách dày, đôi mắt vẫn sắc bén như mọi khi
Anh nhìn thấy Đức Duy đang khó khăn, nhưng không vội vã tiến lại mà chỉ đứng lặng im một lúc
Nguyễn Quang Anh
// Bước tới gần ngồi xuống đối diện // Công tử gặp vấn đề gì sao?
Nghe thấy giọng nói Đức Duy liền ngẩng đầu lên, môi chợt mỉm cười nhẹ nhưng trong lòng có chút do dự
Hoàng Đức Duy
Chỉ là một đoạn văn khó, không thể giải quyết ngay lập tức
Quang Anh không vội trả lời mà nhìn chằm chằm vào cuốn sách cậu đang cầm trên tay, một lúc sau mới lên tiếng
Nguyễn Quang Anh
Công tử đang cố gắng giải nghĩa mọi thứ theo cách đơn giản nhất, nhưng văn cổ đâu chỉ có vậy
Nguyễn Quang Anh
Thực ra, nó có những lớp nghĩa ẩn
Nguyễn Quang Anh
Nếu cứ chỉ dùng lý trí thì sẽ mãi không tìm thấy câu trả lời
Đức Duy nghe xong thì có chút bất ngờ vì Quang Anh nhưng lại trong lòng lại không tránh khỏi cảm giác thách thức
Hoàng Đức Duy
// mím môi // Vậy ngươi có cách gì giúp ta không?
Nguyễn Quang Anh
// Lật cuốn sách trong tay // Cũng không hẳn là giúp
Nguyễn Quang Anh
Ta chỉ là hướng dẫn
Nguyễn Quang Anh
Thử nhìn nhận từ một góc độ khác
Nguyễn Quang Anh
Cổ văn không phải lúc nào cũng dễ dàng nhận ra
Nguyễn Quang Anh
Đôi khi, phải để tâm trí thoải mái, rồi mới có thể nhìn thấy cái gì đó mà trước đó không thấy được
Hoàng Đức Duy
// Lắc đầu nhẹ // Nhưng sao có thể chỉ nhìn theo một cách duy nhất?
Hoàng Đức Duy
Ta học mãi mà vẫn không thể hiểu được…
Quang Anh chợt dừng động tác lật sách lại, mỉm cười mà nhìn thẳng vào Đức Duy
Nguyễn Quang Anh
Vì ngươi chưa thấy được lớp nghĩa phía sau, Công tử
Nguyễn Quang Anh
Văn cổ không đơn giản như vậy
Nguyễn Quang Anh
Thử làm lại, lần này bằng một tâm trạng thoải mái hơn
Nghe xong thì Đức Duy im lặng, cuộc trò chuyện tưởng chừng sẽ rơi vào khoảng không thì vẻ mặt cậu bắt đầu bối rối, giọng nói cũng nhẹ nhàng đi đôi phần
Hoàng Đức Duy
// Từ từ mở lại cuốn sách // Vậy… phải làm sao?
Nguyễn Quang Anh
// Cúi xuống quyển sách của mình tiếp tục lật từng trang // Đừng tìm kiếm câu trả lời bên ngoài, mà là từ chính bên trong
Nguyễn Quang Anh
Đôi khi, chỉ cần để tâm trí được thư giãn, mọi thứ sẽ tự nhiên trở nên rõ ràng
Đức Duy im lặng, suy ngẫm
Cậu không thể phủ nhận sự hợp lý trong lời nói của Quang Anh, dù sao cũng cảm thấy một chút xấu hổ vì trước giờ chưa nghĩ đến cách nhìn nhận sâu sắc hơn
Hoàng Đức Duy
// Khẽ mỉm cười // Ngươi nói đúng, không phải tất cả đều ở ngoài kia
Hoàng Đức Duy
Câu trả lời đôi khi nằm ngay trong suy nghĩ của mình
Nguyễn Quang Anh
// Gật đầu // Đúng vậy. Tất cả chỉ là việc nhìn nhận từ một góc độ khác mà thôi
Hoàng Đức Duy
“Ngươi… không chỉ giỏi mà còn có thể bình tĩnh đến mức khiến người khác phải ngưỡng mộ”
Nguyễn Quang Anh
Không phải giỏi đâu, chỉ là đã học được cách kiên nhẫn và chấp nhận rằng không phải lúc nào cũng có thể giải quyết mọi thứ ngay lập tức // Cười nhẹ //
Hoàng Đức Duy
// Nhìn thẳng vào mắt Quanh Anh // Vậy… có phải ngươi sẽ không bao giờ bỏ cuộc?
Câu hỏi của Đức Duy vô tình khiến không gian trở nên tĩnh lặng, ánh mắt của anh chứa đựng một chút cảm xúc khó tả mà chính anh cũng không thể hiểu hết
Nguyễn Quang Anh
Không phải không bao giờ bỏ cuộc, mà là biết khi nào nên buông, khi nào nên giữ lại
Nguyễn Quang Anh
Đôi khi, sự kiên nhẫn cũng có giới hạn của nó
Hoàng Đức Duy
// Nghiêng đầu // Thật… không tệ
Cậu lại quay lại nhìn cuốn sách, bỗng chốc cảm thấy như những câu chữ trước mắt trở nên dễ dàng hơn nhiều
Cảm giác như có một cánh cửa mới mở ra trong đầu cậu
Từ khoảnh khắc ấy, Đức Duy cảm nhận được rằng giữa mình và Quang Anh, không hẳn là phải đối đầu hay cạnh tranh
Họ đã tìm thấy một sự kết nối đặc biệt, một sự thấu hiểu âm thầm mà trước đó không hề nhận ra
Không phải qua sự khen ngợi hay giúp đỡ, mà là qua những bài học, những cách nhìn nhận khác biệt mà mỗi người có thể trao cho nhau
Comments
Cừu tập bay
để có chuyện kể đó anh
2025-04-09
0