Chương 1 SỐ PHẬN BI ĐÁT

Bộ truyện này hoàn toàn hư cấu nhé mọi người. Bối cảnh truyện theo cách nhìn của mỗi bạn nhé ạ!!

Mong rằng mọi người sẽ ủng hộ và đón nhận truyện ạ, cảm ơn!

____________________

"Hoan Hoan, dì đã hết khả năng nuôi dưỡng con rồi, nhưng con cũng biết từng ấy năm qua dì đã chăm lo cho con không thiếu thứ gì, còn cho con đi học. Con hãy hiểu cho dì nhé, đến nơi này con sẽ có cái ăn cái mặc, chỗ ngủ. Tốt hơn làm ăn xin, lưu lạc bên ngoài nhiều"

Đó là những lời cuối cùng mà cô nghe được từ chính người dì ruột của mình. Số tài sản mà mẹ để lại cho cô, bà ta đều đã dùng hết vào việc đánh bạc. Nuôi và cho cô ăn học đều là những lời nói vớ vẩn, vì ngay từ đầu cô chẳng thể giao tiếp được nên chuyện đi học là không thể, cô chỉ có thể đến nhà thờ học miễn phí từ các sơ và những đứa trẻ khác.

Thật khó hiểu từ khi lên bảy tuổi cô lại chẳng thể nói được, đúng hơn là sau ngày mẹ cô mất.

Diệp Hoan Hoan biết không phải do mẹ cô, bà là người duy nhất thương cô trên thế gian này. Vì có nhiều lời đồn đại rằng, bà đã thành oan hồn ám vận vào cô.

Vẻ ngoài cô trông xinh xắn, với mái tóc màu nâu đỏ và đôi mắt xanh lục khác hoàn toàn với những cô gái trong làng, dù ăn vận xuề xòa nhưng Hoan Hoan vẫn toát lên nét cao quý.

Hoan Hoan cắn răng bước vào dinh thự, từ lúc đến đây cô chưa từng ngẩn mặt lên dù chỉ một lần, cô bị bán bị bỏ rơi...

Nhưng dù là một giọt nước mắt Hoan Hoan cũng chẳng thể rơi.

"Cô không nói được nhưng mà chắc nghe được chứ?"

Cô gật đầu.

"Ừm, vậy từ mai ra sau nhà giặc hết đống đồ bẩn của người hầu khác trong dinh thự, xong thì cho bò và ngựa ăn, nhớ chưa!"

Cô tiếp tục gật đầu.

Làm người đối diện cũng phải chán ghét. Bà ta vùng vằng đi trước sau khi đã chỉ định hết công việc cho cô.

Lúc này Hoan Hoan mới ngẩn mặt lên, đập vào mắt cô đầu tiên chính là vườn hoa đầy rỡ sắc màu trước mắt, nơi đấy còn có một chàng trai đang ngồi suy tư đọc sách.

Anh ta đeo một chiếc kính trắng, đôi bàn tay thoăn thoắt lật trang, trông thật nho nhã, nhã nhặn.

Bất chợt người đàn ông đấy ngẩn mặt lên và cả hai bốn mắt nhìn nhau, cô vội cúi đầu xuống, thì nghe thấy tiếng bước chân đang đến. Hoan Hoan báu báu tay vào vạt váy mình chẳng dám nhìn lên.

"Cô là người hầu mới đến à?"

Giọng nói anh ta nghe thật dễ chịu, lúc này cô mới ngẩn lên, gật nhẹ đầu.

"Nhưng không ai hướng dẫn cho cô gì hết sao? Nơi ở và chỗ làm việc?"

Cô gật đầu rồi lại lắc đầu, hai tay giơ lên quơ quơ loạn theo ngôn ngữ của mình.

"Ý cô là gì vậy? Tôi không hiểu?"

"Ôi trời! Cậu chủ đừng bận tâm, cô ta bị câm chẳng thể nói được đâu ạ!"

Người lúc nảy quay lại, bà ta vội vàng nắm lấy cổ tay cô và lôi đi vào phía bên trong.

"Xin lỗi làm phiền thời gian của cậu nhé!"

Hoan Hoan nhìn anh ta lần nữa rồi xoay mặt đi.

Không biết điều gì đang chờ đợi cô phía trước nữa đây.

.....

"Vào đây! Nhà kho này là chỗ ngủ sau này của cô đó! Đừng tùy tiện mà đi lung tung! Đã câm rồi mà còn..."

"Thôi, chịu khó ngủ lạnh một đêm đi, hết chăn rồi!"

Cô cũng chẳng thể phản bác gì. Trời mùa đông, nên đêm về nhiệt độ sẽ càng giảm, mặc trên người bộ đồ hầu nữ mỏng dính này cô sợ mình sẽ phải bỏ mạng vào đêm nay mất.

Hoan Hoan cười khổ, số phận của cô thật là...thảm hại đến đáng thương.

Mùa đông nên trời rất nhanh đã tối, lúc trưa cô được phát cho một ổ bánh mì nguội cầm bụng, xong thì cũng chẳng còn được ăn gì. Hoan Hoan cũng vừa giặc xong đống chăn gối của người hầu và phơi lên.

Hết việc cô quay lại phòng kho, ngồi nép mình trong một góc. Cô ôm thân mình nhớ lại khoảng thời gian khi sống với mẹ, lúc ấy cô còn có thể nói được.

Ngồi ngẩn ngơ đến ngủ lúc nào không hay, một cơn gió lạnh luồn vào, cô mới rùng mình tỉnh dậy, hé mắt ra, bên ngoài đã tối đen, cửa sổ thì bị thủng một lỗ nên gió cứ thế mà thổi vào từng cơn.

Hoan Hoan đứng dậy bước tới gần đấy và nhìn ra bên ngoài, dinh thự đã sáng đèn, xung quanh cũng chẳng có ai, cô nhìn quanh nhà kho để kiếm xem có thứ gì chặn gió lại được không. Rốt cuộc thì cũng chẳng có gì.

[Lạnh quá! Mình nhớ mẹ, nhớ món canh sườn của bà lắm....]

Hoan Hoan đi tới đống rơm cô lấy rơm ra và chải trên sàn, rồi dùng số ít còn lại mà đắp lên thân mình. Hai chân co quắp lại vì lạnh, nhưng sao cô lại thấy buồn ngủ thế nhỉ...

Mắt cô hé hé mở...

Bên ngoài lại ồn ào lên như thế, nhưng Hoan Hoan chẳng mấy để tâm. Cô cứ nhìn về phía ánh sáng le lói bên ngoài đôi mắt thì lim dim.

Phía bên ngoài

"Chết tiệt! Bộ mấy người thấy dạo này ta hiền từ quá nên thích nói gì thì nói phải không?''

Từ trong dinh thự phu nhân bước ra, bà đang choàng một chiếc áo lông cáo vô cùng dày.

"Con mới về à, sao lại la lối um sùm lên thế!"

"Bọn người hầu này mồm mép đúng là chẳng đâu vào đâu cứ oan oan cái mồm ngoài đường, ta đã nói với mẹ là cắt hết lưỡi cho bọn chúng câm hết đi mà!"

Những người hầu có mặt ở đó đều run rẩy, sợ hãi quỳ xuống đất.

"Con nói gì vậy? Họ đã làm gì?"

"Nhiều chuyện và khoe khoang! Ta nói lần này là lần cuối nếu còn muốn đưa người hầu riêng tới cho ta thì lựa ai mà bị câm ấy, nhớ chưa!"

Người đàn ông tức giận, lột bỏ bộ áo lông bên ngoài vứt thẳng vào nhà kho rồi một mạch đi vào trong nhà.

Phu nhân thở dài nhìn đứa con trai của mình, rồi lại nhìn bà quản gia.

"Lúc sáng có kẻ tới bán người, người đó đâu rồi?"

"Dạ...đã được sắp chỗ ở rồi ạ"

"Thật là chẳng thể chiều được thằng con trai này của ta, mấy người bớt bớt lời lại, kẻo có ngày nó cắt lưỡi thật đó!"

"À, mà bà chủ, lúc nảy cậu ấy nói là muốn có một người hầu cận không thể nói chuyện được phải không ạ?"

"Ừ, ai cũng nghe mà, bộ bà định cắt lưỡi ai à?"

"Không không, thật trùng hợp, người đến sáng nay cô ta bị câm, không thể nói được! Hay là đưa cô ta tới hầu hạ cậu chủ?"

Phu nhân hơi im lặng, rồi nghểnh mặt:"Sáng mai đưa cô ta tới gặp ta"

"Dạ được"

Xong việc, mọi người cũng dần giải tán về hết. Chẳng mấy chốc xung quanh đã trở nên yên ắng.

Hoan Hoan cầm lấy chiếc áo choàng vừa nảy và đắp lên người mình. Cô có nhìn thoáng qua, phải, chính là người đàn ông lúc sáng. Anh ta đã cứu cô một mạng rồi.

____________

Yến Hạo Kiêu đang ở trong phòng.

Hắn ta ngồi bên phía sopha chăm chăm nhìn người phụ nữ đang tự thỏa mãn trên giường. Vẻ mặt vô cảm xúc.

Cô ta lăn la một hồi lại từ từ bò tới dưới chân hắn, Yến Hạo Kiêu nhìn cô ta, ánh mắt lóe lên tia lửa.

"Cút"

"Thiếu gia ~ người ta mới đến mà ~"

"Ta bảo là Cút! Nghe rõ hay điếc?"

Cô ta rùng mình, vội vàng đứng lên đi tới giường mặc chiếc áo choàng vào.

"Này này, nói với người mà kêu ngươi đến là đừng hành động ngu ngốc nữa, ta không dễ tính mãi đâu"

Cô ta mở cửa và chạy ra ngay lập tức.

Yến Hạo Kiêu bắt chéo chân, cầm ly vang đỏ lên ngửi nhẹ qua và nhấp một ngụm.

Dạo gần đây hắn không ở nhà nên hình như mọi chuyện đang dần chuyển hướng rồi nhỉ, không sao giờ Yến Hạo Kiêu này đã về, thì không còn một con chuột nào có thể chạy loanh quanh giở trò trước mắt hắn nữa.

Yến Hạo Kiêu nhếch mép, lắc lắc ly rượu trên tay.

Ngày hôm sau, bà quản gia vào kho để kêu cô dậy, nhưng chẳng thấy bóng dáng cô đâu, mọi thứ trong này cũng đã được sắp xếp gọn gàng lại hết. Bà ngạc có chút ngạc nhiên nhưng nhanh chóng dẹp bỏ suy nghĩ đấy mà đi ra ngoài.

Đúng lúc, Hoan Hoan đang cầm thau đồ đi tới, mặt cô không chút khí tức, hoàn toàn vô cảm.

"Bỏ thau đồ xuống, cùng ta vào trong đi, phu nhân đang tìm"

Hoan Hoan nghe lời cô dẹp gọn rồi đi cùng bà quản gia vào phía trong dinh thự.

Sáng tinh mơ phu nhân đã dậy sớm để dưỡng nhan và uống trà bổ khí. Bà ta còn đang định đắp mặt nạ thì liền nheo mày nhìn hai người vừa bước vào, chiếc mặt nạ trên tay liền đặt xuống bàn.

"Chỉ mới mấy giờ chứ!"

"Đã làm phiền thời gian nghỉ dưỡng của phu nhân rồi, đây là người mới đến hôm qua mà tôi đã nói đấy ạ!"

Quản gia nắm cổ tay cô lôi lên trước.

Phu nhân liền che mũi lại chê trách:"Dơ bẩn như thế thì đứng xa xa ta ra chút"

Đúng lúc cô định lùi lại thì bà quản gia đã nắm lấy tóc cô kéo mạnh về sau. Hoan Hoan bất ngờ la lên một tiếng.

"Im mồm vào, đừng làm phu nhân phải khó chịu"

"Nào nào, cô ta đã nói gì đâu, nhưng thật sự là bị câm nhỉ"

Giọng nói đùa cợt vang lên từ miệng của phu nhân, bà ta liếc nhìn cô với ánh mắt đầy khinh miệt.

"Phải đấy ạ" Quản gia được nước liền hùa vào

Hoan Hoan cúi đầu, hai tay báu chặt vào vạt váy.

"Đưa cô ta vào trong tắm rửa cho sạch sẽ đã rồi đưa lên lầu ba."

Bà quản gia cúi đầu vâng dạ nhanh chóng kéo cô ra sau nhà.

________________________

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play