Chương 2 KIẾP NẠN MỚI KHI GẶP PHẢI NGƯỜI NÀY!

___________________________

Bà ta không cho cô vào phòng tắm của hầu nữ mà đưa cô ra bờ suối phía sau nơi tắm của những con ngựa chiến trong chuồng. Cô ngồi bên bờ, cắn răng chà rửa cơ thể.

Có thể thấy đối với người mà cô sắp phải hầu hạ thì việc sạch sẽ hay không đều chẳng quan trọng.

Xong xuôi, quản gia dẫn cô vào phòng thay đồ và lấy ra một bộ váy hầu nữ đã bị nhét sâu trong góc tủ, bộ đồ này nhìn tuy mới nhưng khi cô mặc vào những người có mặc ở đó đều cười cợt trêu chọc.

Hoan Hoan cũng chẳng hiểu lí do cho đến khi nhìn mình trong gương, bộ đồ này chẳng phải là dành cho những bà lão mặc à? Nó theo phong cách thập niên bao nhiêu đây?

Nhưng không sao, vì nó kín đáo hơn những bộ đồ khác mà người hầu trong dinh thự mặc.

"Đi theo tôi"

Bà quản gia hất mặt, Hoan Hoan lặng lẽ theo sau. Bà ta đưa cô lên tới lầu ba, vừa đặt chân tới đã nghe được tiếng hét rất lớn cùng những vật dụng bị đập phá.

Và từ căn phòng phía cuối đường một người đàn ông cùng một người phụ nữ bị đá văng ra. Hoan Hoan giật mình nhìn thẳng vào trong, lại chạm phải mắt của kẻ đứng đấy.

Cô vội cuối thụp mặt xuống, hai tay hơi run lên.

"Đừng quá bất ngờ, vì đó sẽ là người cô phục vụ sau này"

Hoan Hoan báu báu tay vào nhau, cô nhắm tịt hai mắt cắn môi dưới đến mức rỉ cả máu ra.

Bà quản gia nắm lấy cổ tay cô và kéo tới trước cửa phòng tên đó. Hoan Hoan chẳng dám ngẩng mặt lên dù là một lần.

"Thiếu gia, đây là người mà phu nhân đã đích thân tuyển chọn cho cậu, cô ta không thể nói được"

Yến Hạo Kiêu khoanh tay ngã người tựa vào cửa:"Thì sao? Ta không cần"

"Thiếu...thiếu gia, cô ấy sẽ phục vụ cho cậu, như vậy cũng tiện hơn"

Hắn ta nhếch môi, cười khẽ một tiếng:"Ta nhắc lại lần nữa, là ta không cần"

"Nhưng mà..."

"Yến Hạo Kiêu, con đủ chưa? Cô ta là do chính mẹ lựa chọn, con không cho ai lên tầng này cũng chẳng có ai hầu hạ, làm sao mà coi được"

"Sao mẹ đạo đức giả thế? Nếu đã rảnh rỗi quá thì đi lo cho con trai cưng kìa, quan tâm ta làm gì cho tốn thời gian vậy?"

"Con...."

Bà ta cứng họng, hai tay cuộn chặt lại.

"Có nói gì đi nữa thì mẹ cũng đã quyết rồi, từ hôm nay cô ta sẽ hầu hạ cho con, trên tầng này"

"Vậy cứ tự nhiên, xem bà phải dọn thêm bao cái xác nữa"

Rầm!

Yến Hạo Kiêu bước vào trong đóng cửa sập cửa lại.

Phía bên ngoài họ bắt đầu giao việc cho cô. Vì tầng ba này không có sự cho phép của Yến Hạo Kiêu thì chẳng ai dám bén mảng lên nên nơi này không ai dọn dẹp, và điều đầu tiên cô phải làm chính là lau dọn sạch sẽ hết các phòng và sàn nhà. Một mình.

Dù đã có cây lau tiện lợi nhưng quản gia chỉ đưa cô một cái xô và một chiếc giẻ lau. Rồi bà ta rời khỏi đó. Tầng ba cũng là tầng cuối cùng của dinh thự, nơi mà không một nữ hầu nào muốn đặt chân tới.

Hoan Hoan cầm giẻ rồi bắt đầu sắn tay áo và vắt khăn, quỳ rạp xuống và bắt đầu lau sàn, tầng này vô cùng rộng lớn, đến năm người dọn chung cũng phải mất một ngày mới sạch sẽ, mà nay việc này chỉ phân cho mình cô làm.

Nhưng sao cô lại cảm thấy cũng có phần tốt nhỉ?

Hay do khi ở bên dưới quá ồn ào nên cô cảm thấy chán ghét?

Lau được nửa đường, Hoan Hoan phải ngồi bệt xuống đất để dưỡng sức. Cô lấy tay áo lau lau mồ hồi trên trên trán rồi nhìn sang căn phòng nằm ở phía cuối đường kia, tâm trạng không khỏi lo lắng căng thẳng.

Lúc nảy chạm mắt anh ta cô đã vô cùng hoảng loạn nên chưa kịp nhìn rõ mặt mũi thế nào, nhưng chỉ vừa trải qua như vậy phần nào cô cũng hiểu được tính tình quái gở của người này.

Nhưng quả thật yên ắng thật đấy, rốt cuộc là vì sao anh ta như đang tự cách ly mình khỏi gia đình này vậy?

Bỏ qua suy nghĩ ngoài lề đấy, Hoan Hoan tiếp tục lau dọn sàn nhà, cô phải làm sao để có thể rời khỏi dinh thự này đây. Số tiền mà dì nhận được rất lớn, lại làm việc không công ở đây, số phận của cô có thể mà nói là coi như đã kết thúc rồi....

Tự nhiên nghĩ đến đây lòng cô lại nghẹn lại, nhưng nước mắt cũng không thể rơi được, lần cuối cô khóc là khi mẹ mất. Cũng kể từ ngày đó Hoan Hoan chẳng thể nói được nữa.

Chắc là do vấn đề ảnh hưởng từ tâm lý mà ra, miệng cô chỉ có thể phát ra âm thanh chứ chẳng thể cất thành lời được. Dù cô đã cố gắng rất nhiều lần. Trong suốt 10 năm qua.

Xoảng!

Tiếng đĩa vỡ phát ra từ phía căn phòng kia, Hoan Hoan nhìn qua hướng đó, đột nhiên lại có dự cảm chẳng lành.

"Ai ở ngoài kia, mau vào đây!"

Yến Hạo Kiêu la lớn tiếng, nhưng chân cô đã mềm nhũn cả ra, Hoan Hoan thật sự rất sợ.

"Còn để ta phải ra mời vào à?"

Cô cắn răng, chống tay lên tường và đứng lên, phủi phủi bụi trên váy và tiến lại gần phía căn phòng. Chỉ cần đẩy nhẹ thôi là cánh cửa đã mở toan.

Khung cảnh trước mắt hỗn loạn, mọi thứ chén đĩa đều đã bị đập vỡ, ngay cả bình hoa cũng không ngoại lệ.

Đứng bên ngoài cô run rẩy không dám vào, phải nói đúng hơn là không biết phải đi đường nào để vào, dưới chân đầy mảnh vỡ.

"Vào đây''

Giọng nói đó lần nữa vang lên với vẻ đã mất kiên nhẫn. Hiện giờ cô cũng không thể nhảy qua được khối đĩa vỡ này, con đường duy nhất chính là giẫm lên chúng.

"Chậc...chậc" Yến Hạo Kiêu thật sự là không còn kiên nhẫn

Hoan Hoan hai tay nắm chặt vạt váy, từng bước từng bước đi qua đống mảnh đĩa vỡ, từng miếng miễn cứa vào lòng bàn chân cô, đi đến đâu máu đỏ lại dính đến đó, mỗi miếng miễn đều có dấu vết máu của cô.

Cuối cùng đã bước qua được tất, hai bàn chân đầy máu nhưng cô vẫn phải cắn răng đi tới gần người đàn ông đang nằm thảnh thơi trên chiếc ghế đỏ dài.

Cô cúi gập mặt xuống, lắng nghe yêu cầu của hắn.

"Giỏi thật đấy, muốn làm hầu nữ riêng của ta thì nhiêu đấy vẫn chưa là gì đâu, bọn họ nói cô bị câm à?"

Hoan Hoan khẽ gật đầu. Cơn đau truyền đến Hoan Hoan cắn chặt môi cố gắng chịu lại.

"Ngẩn mặt lên xem nào"

Khuôn mặt cô từ từ nâng lên nhưng tầm mắt vẫn hạ xuống, cô không dám nhìn thẳng mặt người này.

"Bị câm cũng tốt, đỡ cho ta phải phiền não. Nhưng mà...cô không dám nhìn thẳng mặt à?"

Giọng nói giễu cợt vang lên

Hoan Hoan cũng chỉ có thể im lặng.

"Dù sao thì đây sẽ là một đặc ân cho cô, nếu đã phục vụ chủ nhân thì cũng nên biết khuôn mặt chủ nhân mình trông ra sao chứ!"

"Nhìn ta mau"

Yêu cầu dù vô lý nhưng cô vẫn nghe theo, đôi mắt từ từ nâng lên, vừa trông thấy khuôn mặt ấy cô không khỏi giật mình.

Chẳng phải là người đàn ông lần trước gặp ở vườn hoa sao?

Nhưng có một sự khác biệt giữa hai người họ, nếu nhìn vào tên đứng trước mặt thì sẽ lập tức cảm thấy sợ hãi, khuôn mặt với đường nét lạnh lẽo, lại có chút hung tợn. Còn khi nhìn người trước kia thì anh ta luôn mỉm cười với khuôn mặt hòa nhã, Hoan Hoan chỉ mới tiếp xúc một lần thôi nhưng cũng cảm thấy khi ở gần người đó mang đến cảm giác ấm áp hơn rất nhiều.

"Có vẻ bất ngờ nhỉ? Vậy chắc là cô đã từng gặp qua tên tàn phế kia rồi?"

"Thật là...việc có khuôn mặt giống hắn là điều mà ta cảm thấy kinh tởm nhất đấy"

Yến Hạo Kiêu ngồi dậy, có chút thích thú nhìn cô.

"Cô thử mở miệng phát lên âm thanh xem nào, ta thật sự là thắc mắc đấy, mau, mau lên"

Gì nữa đây? Tên này bị tâm thần thật à?

Hoan Hoan cũng chẳng biết phải đáp ứng yêu cầu này thế nào, cô vẫn đứng yên đấy vẻ mặt toát lên nét lo lắng.

Yến Hạo Kiêu đứng lên hắn bước tới trước mặt cô. Hoan Hoan chưa kịp hiểu gì thì da đầu cô đã trở nên đau nhói vì lực kéo mạnh của hắn.

"A"

Yến Hạo Kiêu nắm tóc cô giật ra sau:"Ta thật sự là mất kiên nhẫn đấy"

Hoan Hoan giương mắt nhìn hắn, đôi mắt căm phẫn không thể che dấu được. Yến Hạo Kiêu cuối cùng hất mạnh cô ra, Hoan Hoan té ngã xuống đất.

"Dọn dẹp sạch sẽ căn phòng này cho ta, đây là việc nhẹ nhàng đầu tiên mà ta giao cho cô hầu câm của ta đấy"

Nói xong, hắn nhếch mép và bước ra ngoài, bằng cách đạp lên lại đống mảnh vỡ đó, nhưng Yến Hạo Kiêu đang mang giày da.

________________

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play