Chương 2: Gặp gỡ

Tôi là một con zombie.
Tôi ngơ ngác lang thang trên con phố điêu tàn.
Tôi thấy những con người, chúng trông chẳng khác nào một bữa ăn thịnh soạn bày ra trước mắt.
Tuy vậy, tôi đã không giết họ.
Phải chăng một thứ xác sống vô tri vô giác vẫn giữ được tấm lòng lương thiện?
Tôi chẳng biết nữa.
Nhưng họ đã tấn công tôi.
Trường An
Trường An
Đừng, đừng lại gần đây đồ quái vật!
Hắn la hét, chĩa mũi súng về phía tôi rồi nã vài viên đạn.
Trán của tôi bị hỏa lực thổi bay một phần, nhưng tôi chẳng thấy đau.
Tại sao chứ? Tôi chưa hề làm gì các người.
Nếu đã vậy, ngươi cũng không thiết gì phải sống nữa.
Người ta thường nói kết cục bi thảm nhất cho kẻ thù không phải là cái chết, xem ra trong lòng tôi vẫn còn lương thiện nhỉ?
Sau khi xé xác bọn chúng, khoé mắt tôi trông thấy một cô bé ngơ ngác nhìn tôi.
Trong đó không phải nỗi sợ hãi, mà là ánh mắt hồn nhiên của một đứa trẻ.
Tôi tò mò tiến lại gần, giơ móng vuốt sắc nhọn ra chạm vào trán cô bé.
Cô bé ấy vẫn bình thản như thế, nhìn tôi bằng đôi mắt long lanh như chú thỏ con đáng yêu.
Ninh Tường Vi
Ninh Tường Vi
Tại… sao…?
Âm thanh khàn đặc từ nơi nào đó trong cổ họng tôi thoát ra. Cảm giác nói chuyện như vậy thật lạ lẫm.
Liên Hi Tự
Liên Hi Tự
Chị không phải quái vật.
Liên Hi Tự
Liên Hi Tự
Chị không giống như chúng.
Ninh Tường Vi
Ninh Tường Vi
Cô bé ấy không xem tôi là quái vật sao? Dù cho tôi vừa giết một đám người?
Liên Hi Tự
Liên Hi Tự
Em có dị năng về tinh thần.
Liên Hi Tự
Liên Hi Tự
Em thấy rõ ràng ban đầu chị không có ác ý với bất cứ ai.
Liên Hi Tự
Liên Hi Tự
Chị chỉ giết bọn họ khi bị tấn công thôi, điều này là rất dễ hiểu.
Ninh Tường Vi
Ninh Tường Vi
Quả là một sinh linh thuần khiết, điều này là rất hiếm hoi trong thời đại chết chóc này.
Lửa giận của tôi dường như được xoa dịu một phần, tôi cố gắng nở ra một nụ cười dị dạng trên gương mặt đã đổ nát.
Chỉ vậy thôi, tôi quay đầu rời đi, tiếp tục chuỗi ngày lang thang trên con phố tanh hôi mùi xác.
Liên Hi Tự
Liên Hi Tự
Đợi… đợi đã!
Cô bé níu tay tôi lại.
Liên Hi Tự
Liên Hi Tự
Chị đừng đi ra ngoài kia, dị năng giả sẽ giết chị mất!
Liên Hi Tự
Liên Hi Tự
Họ đã liên hợp với chính phủ, chẳng bao lâu nữa họ sẽ triển khai một cuộc thanh trừng quy mô lớn trong thành phố này.
Tôi bối rối, từ trong thâm tâm. Tôi chỉ là một con zombie gớm ghiếc. Chết đi dường như cũng là lẽ bình thường, thế cớ sao em lại lo cho tôi?
Chà, dẫu có thế nào thì tôi cũng phải rời đi.
Thế là mặc kệ sự níu kéo của cô bé, tôi lại lê lết cơ thể tàn tạ rời khỏi hơi ấm ngắn ngủi này.
Cuộc chia ly như xây nên một vườn hồng trong tim, hương hoa ngào ngạt từ sớm mai tới chiều.
Đêm trường thảnh thơi, mặt trời không ló dạng.
Liên Hi Tự
Liên Hi Tự
Hi Tự buồn thiu ôm mình nép vào một góc nhỏ.
Bụng em đói meo, bờ môi khô khốc như mảng đất khô cằn ở sa mạc.
Bỗng nhiên Hi Tự trở nên hốt hoảng, em luống cuống đứng dậy để bỏ chạy nhưng bị một kẻ chặn đầu lại.
Bạch Tư Dạ
Bạch Tư Dạ
Hi Tự, anh nói với em bao nhiêu lần rồi, không được tự tiện rời khỏi căn cứ mà.
Bạch Tư Dạ
Bạch Tư Dạ
Zombie bên ngoài này nguy hiểm lắm.
Theo sự xuất hiện của tên điển trai Bạch Tư Dạ, một đoàn người tuỳ tùng đi theo sau
Liên Hi Tự
Liên Hi Tự
Biến đi.
Em nhe răng đe dọa, mắt liếc trái liếc phải tìm đường chạy trốn.
Hi Tự biết rằng nếu bản thân rơi vào tay hắn lần nữa thì kết cục thảm khốc thế nào cũng không lường trước được.
Bạch Tư Dạ
Bạch Tư Dạ
Đừng bướng bỉnh như vậy chứ, mọi người đang chờ em ở căn cứ đấy.
Liên Hi Tự
Liên Hi Tự
Để cho tôi yên! Tôi sống chết thế nào thì kệ tôi!
Bạch Tư Dạ
Bạch Tư Dạ
Hắn ta trầm mặc, như thể lòng tự tôn bị xúc phạm.
Bạch Tư Dạ
Bạch Tư Dạ
Anh cho em cơ hội cuối cùng, về hay không?
Liên Hi Tự
Liên Hi Tự
Đương nhiên là không, ai mà đi theo kẻ thối tha như anh cơ chứ!
Bạch Tư Dạ
Bạch Tư Dạ
Bạch Tư Dạ
Bạch Tư Dạ
Bắt nó về.
Bạch Tư Dạ
Bạch Tư Dạ
Nhớ kỹ không được đến gần quá một mét.
Tuỳ Tùng
Tuỳ Tùng
Rõ.
Những tên tuỳ tùng theo sau Tư Dạ tản ra, dàn trận bao vây Hi Tự lại.
Liên Hi Tự
Liên Hi Tự
Bọn họ cẩn thận quá.
Em nắm chặt tay lại, đôi mắt đen tuyền dần hoá thành bạc trắng.
Năng lực [Người giữ dây rối], em có thể điều khiển bất cứ ai trong phạm vi bán kính một mét. Tuy nhiên việc này rất tốn thể lực và thời gian kéo dài chỉ vỏn vẹn 0.2-1 giây tuỳ thuộc vào tinh thần của người bị điều khiển.
Nhược điểm chí mạng của năng lực này là Hi Tự chỉ có thể điều khiển một người một lúc, nên nếu bị bao vây bởi đám đông thì em sẽ hoàn toàn bị khắc chế.
Bạch Tư Dạ
Bạch Tư Dạ
Cùng nhau lên bắt nó lại, lưu ý không được làm bị thương nó.
Tuỳ Tùng
Tuỳ Tùng
Lên!
Theo lệnh của đại đội trưởng Bạch Tư Dạ, bè lũ tuỳ tùng gồm 8 người cùng nhau nhào lên.
Liên Hi Tự
Liên Hi Tự
Đông quá.
Hi Tự cắn răng lùi về sau một bước, sử dụng [Người giữ dây rối] điều khiển một kẻ đứng trước bản thân làm khiên chắn.
Tuỳ Tùng
Tuỳ Tùng
Mặc kệ người bị điều khiển, cứ tiến lên.
Bọn hắn tàn nhẫn giẫm đạp kẻ bị Hi Tự điều khiển, lao đến chỗ em như dã thú.
Liên Hi Tự
Liên Hi Tự
Các người điên rồi sao.
Liên Hi Tự
Liên Hi Tự
Con người mà chẳng khác gì một lũ zombie.
Hi Tự liếc mắt trông thấy một cái ống nước bị gãy, liền nhặt lên làm vật phòng thân.
Nhưng đối diện Hi Tự là một đám trai tráng, làm cách nào em có thể chống lại được?
Hi Tự mặc kệ điểm đó, bắt đầu phản công lại bằng dị năng điều khiển.
Em sử dụng dị năng lên một tên gần nhất, sau đó vung ống nước thật mạnh vào bụng hắn khiến hắn bay về phía những tên còn lại.
Tuy nhiên, đòn tấn công đó trông chẳng hề hấn gì với bọn hắn, còn em thì đã thở hồng hộc.
Liên Hi Tự
Liên Hi Tự
Giờ phải làm sao đây?
Liên Hi Tự
Liên Hi Tự
Chẳng lẽ để yên cho chúng bắt đi?
Liên Hi Tự
Liên Hi Tự
Không được, thà chết cũng không được.
Hi Tự liền nghĩ đến kế sách cuối cùng, tự vẫn.
Nhưng hội Bạch Tư Dạ chắc chắn sẽ không để em thực hiện điều đó một cách suôn sẻ.
Vì vậy nên em cần một người trung gian… hoặc kể cả không là con người.
Liên Hi Tự
Liên Hi Tự
Đúng vậy, chỉ cần để zombie cắn trúng thì bọn hắn sẽ buông tha mình thôi.
Hi Tự tận dụng sự giãn cách vị trí mà thực hiện cuộc đào tẩu.
Bạch Tư Dạ
Bạch Tư Dạ
Bắt nó lại! Không được để nó trốn! Không cần quan tâm nó có bị thương hay không.
Đám tuỳ tùng rốt cuộc không đủ kiên nhẫn để chơi trò mèo vờn chuột, lần lượt từng thành viên sử dụng dị năng.
Dẫu vậy, bọn hắn vẫn phải rất cẩn thận để tránh tổn hại chí mạng đến Hi Tự.
Liên Hi Tự
Liên Hi Tự
Haha, bắt tôi đâu phải dễ.
Hi Tự sử dụng lợi thế về ngoại hình nhỏ bé để chui qua những ngõ đường hẹp.
Em chạy một mạch ra đại lộ - nơi tụ tập vô số con zombie lớn nhỏ.
Khi này, Bạch Tư Dạ rốt cuộc hiểu được mục đích của Hi Tự, hắn bắt đầu nóng lòng.
Bạch Tư Dạ
Bạch Tư Dạ
Mau ngăn cản nó chạy đến đám zombie! Hãy tiêu diệt lũ xác sống đó trước khi con bé kịp làm bất cứ điều gì!
Tư Dạ đổ mồ hôi hột, tay hắn bắt đầu vận dị năng, một tia chớp bổ xuống đánh nát lũ zombie ở phía mà Hi Tự chạy đến.
Năng lực [Thần lôi] có sát thương uy lực phá hoại vô cùng mạnh mẽ, nhưng trong trường hợp này lại phải rất cẩn trọng để không vô tình tình giết chết Hi Tự.
Liên Hi Tự
Liên Hi Tự
Hừ.
Hi Tự chậc lưỡi một tiếng, lại bắt đầu đổi hướng.
Bỗng nhiên, em bắt gặp một bóng hình quen thuộc - một thân ảnh tàn tạ lê lết với tròng mắt trắng dã và nhan sắc đã tàn phai.
Liên Hi Tự
Liên Hi Tự
Chị…
Hi Tự muốn nhờ sự giúp đỡ, chợt khựng lại nhịp chân.
Cô bé đang suy nghĩ đến một vấn đề.
Nếu như vì sự ích kỷ riêng của em mà làm hại đến “chị”, thì rõ ràng em chẳng khác nào đám loài người khốn khiếp đó.
Bạch Tư Dạ
Bạch Tư Dạ
[Thần lôi]…
Hi Tự cảm nhận được luồng sát khí đang ập đến, tim thắt chặt một nhịp, đôi mắt bạc trắng sáng thêm một phần.
Liên Hi Tự
Liên Hi Tự
Đừng hòng!
Tư Dạ đang vận dị năng thì bỗng có một lực lạ ngắt mất, dường như cả cơ thể hắn đang bị điều khiển.
Bạch Tư Dạ
Bạch Tư Dạ
Làm… thế quái nào…?
Hắn không tin được vào mắt mình, Hi Tự cách xa hắn khoảng 20 mét hơn, vậy mà vẫn có thể thi triển năng lực lên hắn.
Tuy nhiên, đồng thời hắn lại vô cùng mừng rỡ vì dường như tiềm năng của Hi Tự không chỉ hạn hẹp đến mức đó.
Giây lát ngắn ngủi, hắn giành lại được quyền kiểm soát cơ thể.
Bạch Tư Dạ
Bạch Tư Dạ
Nhất định, nhất định không để con bé chạy mất!
Tư Dạ hưng phấn cắn mạnh từng chữ, quyết tâm giam giữ Hi Tự lại càng lớn thêm.
Liên Hi Tự
Liên Hi Tự
Hừ…
Hi Tự nhếch lên một nụ cười bất lực, dường như đây đã là kết thúc của em.
Liên Hi Tự
Liên Hi Tự
Chị… em xin lỗi…
Liên Hi Tự
Liên Hi Tự
Rốt cuộc em lại là người gián tiếp hại chết chị.
Hi Tự không còn màng đến thế sự, dùng hết sức bình sinh chạy đến bên “chị”.
Bạch Tư Dạ
Bạch Tư Dạ
Tiêu diệt con zombie đó.
Tư Dạ lạnh lùng ra lệnh cho một tên tuỳ tùng, hắn ta mang năng lực [Siêu chuẩn xác] có khả năng bắn trúng mục tiêu từ tầm rất xa.
Tên đó lấy ra một khẩu súng bắn tỉa, tỉ mỉ khai hỏa một viên đạn bạc phóng vào đầu của con zombie trong khi né đi Hi Tự.
Phập.
Viên đạn bạc thổi bay hộp sọ của mục tiêu.
Liên Hi Tự
Liên Hi Tự
…!?
Liên Hi Tự
Liên Hi Tự
Chị!
Hi Tự hốt hoảng chạy đến ôm “chị”, giọt nước mắt bất chợt tuôn rơi.
Liên Hi Tự
Liên Hi Tự
Lũ khốn khiếp…
Hi Tự nghiến răng nhìn bè lũ Tư Dạ bằng ánh mắt căm hận.
Bọn chúng giết em, em không hận.
Nhưng chúng đã giết “chị”.
“Chị” không chỉ đơn giản là một “người” mới gặp cách đây không lâu, mà đó là “người” mà em vô cùng nể phục.
Một người đã hoá thành zombie nhưng vẫn giữ được tâm trí lương thiện, cố gắng không làm hại đến người vô tội.
Bạch Tư Dạ
Bạch Tư Dạ
Muốn chạy đi đâu nữa đây? Anh còn có thể chơi thêm một lúc nữa đấy.
Tư Dạ phát hiện Hi Tự đã từ bỏ ý định dại dột liền thả lỏng một chút, sự kiêu ngạo trồi lên in thẳng trên mặt.
Liên Hi Tự
Liên Hi Tự
Đôi mắt long lanh ngậm nước mắt nhìn chòng chọc vào cái xác mất đầu.
Đôi mắt bạc trắng đột ngột phát sáng thêm lần nữa, ngón tay của zombie bất chợt cử động.
Sự nhạy bén của Tư Dạ lập tức nắm bắt được dị thường này.
Bạch Tư Dạ
Bạch Tư Dạ
Không ngờ em đã cho anh nhiều bất ngờ lớn đấy Hi Tự ạ.
Bạch Tư Dạ
Bạch Tư Dạ
Thậm chí còn điều khiển được cả zombie luôn.
Mặt ngoài Tư Dạ để Hi Tự làm nhưng sau lưng đã chỉ đạo người canh chừng để tránh xảy ra ngoài ý muốn.
Liên Hi Tự
Liên Hi Tự
Liên Hi Tự
Liên Hi Tự
Để em đi cùng chị, nhé?
Hi Tự không còn quan tâm đến mọi thứ xung quanh nữa, tâm tư chỉ còn muốn chết đi cùng “chị”.
Ngón tay sắc nhọn càng đưa lên cao, chỉ cần em tự đè cổ họng mình vào thì sẽ tử vong ngay lập tức.
Liên Hi Tự
Liên Hi Tự
Giết em đi.
Ngay lúc ấy, ngón tay của zombie lại đưa cao hơn dự tính.
Vẻ mặt của Hi Tự từ khó hiểu chuyển sang kinh ngạc.
Liên Hi Tự
Liên Hi Tự
Không… không phải chứ…
Liên Hi Tự
Liên Hi Tự
Không phải mình điều khiển…
Ngón tay của “chị” chạm vào trán của em, Hi Tự lập tức nhớ đến lần đầu tiên gặp mặt của hai người.
Liên Hi Tự
Liên Hi Tự
Chị…
Liên Hi Tự
Liên Hi Tự
Chị… chưa chết?
Ngón tay của “chị” lại đổi hướng, chỉ về phía đội ngũ Tư Dạ.
Hắn ta tưởng rằng Hi Tự chỉ đang diễn trò xiếc, nhưng sau khi quan sát cẩn thận cảm xúc của em thì phát hiện có chuyện không đúng.
Nhưng mọi thứ đã quá muộn.
Một tên tuỳ tùng mang năng lực trinh sát lập tức tái xanh mặt mũi.
Tuỳ Tùng
Tuỳ Tùng
Đội trưởng! Hiện đang có hơn 1000 con zombie đang tiến về phía này, trong đó có ít nhất 1 con zombie cấp cao!
Bạch Tư Dạ
Bạch Tư Dạ
Cái quái gì!? Làm thế nào chuyện này xảy ra được.
Bạch Tư Dạ
Bạch Tư Dạ
Không còn thời gian nữa, mang con bé đi.
Nhận lệnh, một tên tuỳ tùng gần đó tiến đến dự định xách Hi Tự lên.
Không như ý muốn, một bộ vuốt sắc nhọn bất ngờ cào một vết lên tay hắn.
Mặt tên tuỳ tùng biến sắc, ai cũng biết rằng chỉ cần bị cào trúng thôi thì cũng đủ bị lây nhiễm thành zombie.
Không kịp định hình thêm chuyện gì, đầu của hắn lập tức bị thổi bay bởi người được gọi là đồng đội.
Bạch Tư Dạ
Bạch Tư Dạ
Phế vật.
Cái xác không đầu của “chị” đã đứng dậy che chắn trước Hi Tự.
Tư Dạ hiểu rằng tình huống này rất không ổn, nhưng nếu như dây dưa thêm nữa thì đội ngũ của bọn hắn cũng sẽ bị xé xác bởi hàng nghìn con zombie đang tiến tới.
Bạch Tư Dạ
Bạch Tư Dạ
Đánh phải từ bỏ thôi vậy.
Bạch Tư Dạ
Bạch Tư Dạ
Rút lui thôi.
Tư Dạ không cam lòng bỏ Hi Tự lại để chạy.
Hắn hoàn toàn có thể xử lý cái xác không đầu kia, nhưng như vậy thì sẽ mất rất nhiều thời gian vì vừa phải đảm bảo sự an toàn của Hi Tự.
Đến lúc đó thì mồ của hắn cũng xanh ba tấc cỏ rồi.
Nhìn dòng người sợ hãi bỏ chạy, trong lòng Hi Tự cảm thấy bồi hồi đến kỳ lạ.
Dường như có một hơi ấm bao bọc quanh em… một cảm nhận chưa từng có kể từ khi tận thế - sự an toàn.
Liên Hi Tự
Liên Hi Tự
Chị… chị ổn không.
Hi Tự lo lắng ôm lấy cơ thể gần mục nát của “chị”, trong lòng biết ơn không thôi.
Một bàn tay duỗi tới xoa đầu em, rồi lại đẩy em ra.
Liên Hi Tự
Liên Hi Tự
Chị…?
“Chị” không có hành động đáp lại mà bước đến bên xác chết của tên tuỳ tùng khi nãy.
“Chị” cắm bộ vuốt vào hắn, một loại chất dịch màu đỏ chảy vào móng tay.
Hút xong chất dịch đó, “chị” dùng tay che mắt Hi Tự lại.
Em cũng để yên như thế không nhúc nhích.
Đến khi Hi Tự lần nữa thấy được “chị”, em bắt đầu hốt hoảng.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play