Cả bốn người đều gật đầu lia lịa, cô lại nhìn về phía các anh rồi vuốt nhẹ cằm, nói:
- Ờm... Coi như tôi có duyên với các anh đi, các anh tên gì? Mấy tuổi?
Các anh mới lần lượt giới thiệu tên mình. Tiểu Diêm Vương bắt đầu trước.
- Ta tên là Hoàng Vũ Kỳ, thái tử Âm Phủ.
Tiếp đến là thái tử của Thiên Đình, người có mái tóc màu bạch kim, làn da cũng trắng sáng không kém Tiểu Diêm Vương, nếu anh kia trắng một thì anh này trắng mười. Giọng anh ấy nghe có vẻ ôn nhu
- Còn ta tên là Không Linh Phong Duy, là thái tử của Thiên Đình.
Sau đó, người có mái tóc đỏ nâu cùng với làn da hơi ngăm đang ngồi cạnh thái tử Thiên Đình cũng tiếp lời với giọng cực trầm:
- Ta là Hoả Chiêu Viêm, đến từ Hoả Thiên Môn. Rất vui được gặp cô.
Cuối cùng còn một người, người này có màu tóc xanh đen, nhìn trông hiền lành nhất trong nhóm, khí chất cũng tao nhã nhất.
Người đó mới cất giọng:
- Ta là Đường Hải Lân, đến từ Long Cung. Chúng tôi tuổi có hơi dừ, nhưng tính ra ở đây thì chỉ có 25 tuổi thôi.
Cả bốn người họ sau khi đã giới thiệu xong xuôi cho cô gái đó biết. Cô ấy khẽ gật đầu, nếu họ đã giới thiệu về tên tuổi thì mình đây cũng không ngại gì.
- Tôi cũng giới thiệu luôn, tôi Hạ Sở Linh, 27 tuổi. Đang quản lý một tập đoàn, cũng bình thường thôi.
Và cô nói thêm:
- À, đây là con trai tôi, Hạ An Thành, 5 tuổi.
Các bốn người nghe vậy liền nhìn về hướng cậu bé đang ngồi cạnh mẹ mình, cậu bé chớp chớp mắt nhìn lại và lễ phép vòng tay lại mà cúi chào:
- Dạ, con chào các chú.
Chiêu Viêm mỉm cười, đáp lại:
- Chào con.
Rồi Hải Lân lập tức hỏi Sở Linh:
- À, hiện chúng tôi đang ở đâu thế? Mốc thời gian như nào?
Sở Linh thoải mái trả lời:
- Đây là khu vực bốn, phường Hoa Lá, thị xã Cành Cây, thành phố Măng Non, nước Cà Tím. Năm 20XY rồi, thời của hiện đại.
Hải Lân gật đầu. Rồi đang nói chuyện thì có một tờ giấy bay tà tà rớt xuống bàn. Sở Linh mới thốt lên:
- Chẳng lẽ từ trên trời rơi xuống nữa hả?
Các anh chỉ biết cười trừ, sau đó Phong Duy cầm lên đọc cho mọi người cùng nghe, nét chữ có hơi... ba chấm. Nội dung như sau: "Tìm bốn chìa khóa thần về nhé mấy đứa kẻo hậu quả khó lường, nó ở dưới nên mới ném bây xuống đó. Chúc mấy đứa vui vẻ!".
Phong Duy lúc này lầm bầm trong miệng: "Ném người ta lúc đang say... phụ hoàng quá tốt!". Nhưng giờ ăn mặc như này thì làm sao mà tìm và đi loanh quanh ở đây được? Vì thế các anh mới búng tay một cái... đủ wow liền. Sở Linh thấy vậy cũng có gợi ý vài thứ như điện thoại và nhà cửa ở đây như nào nữa. Sau khi bổ túc vài kiến thức cơ bản khá ổn thì đột nhiên Sở Linh ngỏ ý:
- Hay thế này, dù sao các anh cũng vào nhà tôi thì ở đây cũng được, nhà tôi rộng, nhiều phòng lắm, hai mẹ con tôi cũng không ở hết được.
Các anh có chút ái ngại, tại người ta cũng là phụ nữ... mà thôi kệ, người ta ngỏ lời vậy thì mình cũng nên đồng ý, đồng thời các anh giờ cũng chưa quen nên tạm ở đây vậy.
Thế là họ bắt đầu dọn dẹp phòng rồi đi ra ngoài xem thế giới nhân gian như nào và mua những đồ cần thiết để trải qua hành trình này.
. . .
Khoảng ba năm sau tại khu vực bốn, phường Hoa Lá, thị xã Cành Cây, thành phố Măng Non, nước Cà Tím. Ngày 8 tháng 4 năm 20XZ.
Giờ đây các anh đã mở một công ty lớn, hợp tác làm ăn với công ty của Sở Linh, An Thành giờ lên lớp ba rồi, Sở Linh giờ 30 tuổi nhưng vẫn trẻ, đẹp, duyên dáng. Và các anh đã nhập gia tùy tục, rành rỏi mọi việc ở nhân gian, cách xưng hô cũng khác hẳn.
Và một điều đặc biệt hơn, Vũ Kỳ nhận ra An Thành có khí tức giống mình, không hiểu vì sao? Một đứa trẻ nếu âm khí lớn hơn dương khí thì sẽ có chút không hay. Không chỉ anh, mà cả ba người còn lại đều cảm nhận được. Nhớ lại tối hôm đó có hỏi Sở Linh về chuyện vì sao lại làm mẹ đơn thân, hỏi bố của đứa trẻ ở đâu thì cô có kể thế này: "Thực ra thì tôi không biết nữa, lúc đó chẳng qua tôi phát sinh quan hệ với một người lạ trong lúc mơ màng, thế là có thai thật, tôi không biết đó là mơ hay thực, khi ấy tôi mới 21 tuổi nên có hơi... hoang mang. Nhưng mà may bố mẹ không trách mắng tôi và nói rằng nên giữ lại. Tôi cũng muốn tìm bố nó nhưng mà không có thông tin nên... đành chịu.".
"Thằng bé đúng là có hơi khác biệt. Đôi lúc những cái nó thấy nhưng tôi lại không thấy được.".
Thêm vào đó, nhóc con có chủ động trò chuyện với Vũ Kỳ và nói câu: "Chú giống bố con quá, bố trong giấc mơ á!". Nó đã khiến anh suy nghĩ rất nhiều, giờ vẫn suy nghĩ. Liệu sáu năm trước anh có lên nhân gian hay không? Tại anh đã một phần ký ức nào đó. Trong ba năm nay, anh luôn đi tìm câu trả lời, hỏi phụ vương đại nhân thì ông ấy bảo: "Có biết gì đâu, tự thân vận động đi", làm anh nhức đầu lắm luôn.
Hôm nay là một ngày mưa tầm tã, tại công ty MIO, tại văn phòng chủ tịch, Vũ Kỳ đang ký hợp đồng thì Phong Duy gõ cửa và bước vào. Anh ngước lên nhìn và nhướng mày nhìn cậu, tại thấy tự dưng hai đôi mắt thâm quầng, anh hỏi:
- Gì thế? Thần mà cũng bị mắt thâm đen nữa hả?
Phong Duy đáp:
- Không phải tại mày hả thằng khốn nạn? Tối qua chuẩn bị ngủ, mày bắt tao soạn cái văn bản dự án hả?
Vũ Kỳ nghe thế liền sực nhớ ra ngay. Tiểu Diêm Vương có chút sơ suất thôi, không sao. Phong Duy mới bĩu môi mà bảo:
- Quên rồi chứ gì? À mà, tao thấy An Thành càng lúc càng giống mày đó Kỳ... Khí tức càng ngày càng lộ rõ nét ra, rất thuần nha. Chẳng lẽ cái năm đó mày xuống nhân gian mà mày không nhớ gì hả?
Updated 29 Episodes
Comments
Hướng dương 🌻
😂cười sặc với màn giới thiệu mặn mòi của chj , cái khu này nghe thôi đã thấy xanh mướt hoà mình vào thiên nhiên rồi đấy
2025-04-24
1
Gió Mùa Đông Bắc
Cách nói chuyện thặc là nghiêm nghị 🙁
2025-04-24
1
Gió Mùa Đông Bắc
Ủa ê sặc nước r=) Ướt điện thoại á!!!
2025-04-24
1