Vùng Xác Sống [HieuKng] [RhyCap] [DuongKieu] [HungAn]
#3 Niềm Tin & Sự Sống
23:30 PM – Trên đường đến khu nhà kho
Chiếc SUV vang khi lao qua từng ổ gà lớn, khiến mọi người trong xe rung lắc. Quang Hùng ngồi ghế lái, tay điều khiển vô-lăng mà mắt vẫn chăm chú nhìn về phía trước.
Bên cạnh anh, Thành An giữ khẩu shotgun, ánh mắt liên tục đảo qua kính chiếu hậu.
Phía sau xe, không khí ngột ngạt đến mức nghẹt thở. Sáu người chen chúc trong khoang ghế, mỗi người mang một vẻ mặt khác nhau – cảnh giác, mệt mỏi, hoặc là không tin tưởng.
Hoàng Đức Duy
Tụi mày nghĩ cái nhà kho đó đủ an toàn thiệt hả? //ánh mắt nghi ngờ//
Trần Đăng Dương
Còn hơn là đứng giữa thành phố đầy rẫy những x.ác ch.ết zombie kia.
Trần Minh Hiếu
Có bao nhiêu người ở đó.
Nguyễn Thanh Pháp
Chỉ có tụi em. Tìm được tuần trước, trước khi cơn lũ zombie tràn xuống.
Phạm Bảo Khang
Tụi mày sống bằng gì?
Lê Quang Hùng
Có kho lương thực và thực phẩm còn sót lại. Dân gần đó bỏ trốn hết rồi
Nguyễn Quang Anh
Nghe vẫn cứ… đáng ngờ sao ấy.
Đặng Thành An
Tụi em mà muốn giết thì nhóm của anh chết từ lúc gặp rồi. Mệt không?
Trần Minh Hiếu
Mệt. Nhưng còn lâu mới tin.
Không ai nói gì thêm. Trong không khí nồng mùi m.áu tươi và khói thuốc s.úng, sự dè chừng và cảnh giác len lỏi giữa mỗi ánh mắt.
Dù đã từng quen biết nhau từ trước, nhưng đây không còn là thời bình nữa. Ai cũng biết rằng – niềm tin bây giờ là một thứ rất xa xỉ.
00:20 AM – Khu nhà kho ngoại ô
Chiếc xe dừng lại trước cánh cổng sắt. Thành An ra hiệu cho mọi người xuống xe, rồi móc chìa khóa mở cổng. Tiếng rít của bản lề vang vọng giữa đêm khiến ai cũng lạnh sống lưng.
Bên trong, khu nhà rộng rãi, có hai tầng. Nơi đây từng là nơi chứa hàng hóa công nghiệp, nhưng giờ đã thành nơi trú ẩn tạm thời.
Trên tầng hai, những chiếc giường xếp, bao tải ngủ, đèn dầu… tất cả đều cho thấy nhóm An đã ở đây không ít ngày.
Nguyễn Thanh Pháp
Mấy người nghỉ tạm đi.
Nguyễn Thanh Pháp
Tụi em chia ca gác vào mỗi đêm, không để tụi zombie bò vào được đâu.
Nguyễn Quang Anh
Mỗi đêm? Vậy tối nay ai gác?
Trần Đăng Dương
Tao với Hùng. Tụi bây ngủ đi.
Trần Minh Hiếu
Không cần. Tao thức với tụi bây.
Trần Minh Hiếu
Có gì gọi tao, tao hỗ trợ.
Quang Hùng nhíu mày nhìn Hiếu trước câu nói của anh, rồi gật đầu không nói gì thêm.
01:30 AM – Tầng hai nhà kho
Mọi người dàn ra nằm nghỉ. Khi tiếng thở đều đều vang lên, vài người vẫn trằn trọc
Bảo Khang nằm sát bên cạnh Minh Hiếu, ánh mắt mở trừng nhìn lên trần nhà. Cả ngày hôm nay như một cơn ác mộng kinh khủng
Mất nhà, mất bạn bè, mất cả cuộc sống bình thường. Nhưng điều đáng sợ nhất vẫn… chính là con người và lòng tin đối với nhau.
Phạm Bảo Khang
//thì thầm// Anh Hiếu…
Trần Minh Hiếu
Sao vậy, em không ngủ được à?
Minh Hiếu quay sang nhìn cậu.
Phạm Bảo Khang
Anh nghĩ… chúng ta còn sống được bao lâu nữa không? //trầm ngâm//
Hiếu im lặng một lúc lâu. Ngoài trời, tiếng zombie gầm gừ vẫn vọng lại từ xa, như những lời nguyền rủa ch.ết chóc không dứt.
Trần Minh Hiếu
Anh không biết.
Trần Minh Hiếu
Nhưng anh sẽ không để em ch.ết.
Khang nhìn anh, mắt hơi đỏ hoe. Lần đầu trong nhiều ngày, cậu thấy tim mình đập nhanh – không vì sợ, mà vì người bên cạnh.
02:40 AM – Trạm canh gác tầng dưới
Quang Hùng dựa lưng vào tường, khẩu shotgun đặt ngang đùi. Bên kia, Đăng Dương đang kiểm tra lại các bẫy dây thừng và lon thiếc treo quanh cổng.
Lê Quang Hùng
Mày thấy tụi kia đáng tin không?
Trần Đăng Dương
Không tin cũng phải sống chung. Không ai sống sót một mình được.
Lê Quang Hùng
Tao chỉ tin An thôi.
Trần Đăng Dương
//nhếch môi// Tao cũng chỉ tin Kiều.
Họ không nói thêm gì nữa. Ngoài kia, một cơn gió nhẹ lướt qua, mang theo một mùi hôi thối bốc lên và cái lạnh đến tận xương tuỷ.
Hùng giật mình bật dậy, tay sẵn sàng bóp cò. Dương nhanh chóng rút d.ao, rón rén tiến ra.
Từ sau xe tải cũ, một bóng người lảo đảo bước tới. Không phải là zombie. Là người.
Quần áo chỗ rách chỗ lành, tay cầm túi nilon, khắp người trải đầy những vết bầm dập.
Nhân vật phụ
Cứu… Cứu tôi..có ai không? Cứu..
Quang Hùng và Dương liếc nhau. Đôi mắt người đàn ông ấy tràn đầy hoảng loạn.
Nhưng khi ánh sáng từ đèn pin rọi vào tay hắn – cánh tay trái đang r.ỉ m.áu đen tím – dấu hiệu rõ ràng của việc đã bị zombie cắn.
Lê Quang Hùng
Cái đ.ệch… Hắn bị lây rồi!
Trần Đăng Dương
Không được để hắn vào!
Nhưng quá muộn. Từ sau người đàn ông ấy, một đàn zombie kêu lên vài tiếng và xông tới như bầy thú hoang bị bỏ đói cả chục năm.
Chuông báo động vang lên inh ỏi. Cả nhà kho như chấn động. Mọi người trên tầng bị tiếng chuông làm cho giật mình lập tức tỉnh giấc.
Trần Minh Hiếu
Chúng nó tới rồi!
Đặng Thành An
Tụi bây cầm vũ khí! Tụi nó đông lắm!
Lần đầu tiên sau nhiều ngày, cả hai nhóm chiến đấu bên nhau. M.áu, tiếng hét, tiếng s.úng n.ổ… tất cả hòa vào làm một.
Bên ngoài, bóng đêm vẫn phủ kín khoảng trời dày đặc. Nhưng bên trong khu nhà kho – cuộc chiến sinh tồn mới chỉ vừa bắt đầu thôi.
Comments