Tôi không nghĩ cậu sẽ nhớ.

Cậu không nghĩ tới việc bản thân sẽ gặp lại anh nhanh như vậy.
Một tuần sau hôm mưa ấy, cậu đang ở thư viện thì thấy Joonghyuk bước vào. Vẫn là chiếc áo sơ mi tối màu, vẫn là gương mặt khó đoán như lần đầu.
Chỗ cậu ngồi hôm đó là chiếc bàn cạnh cửa sổ, nơi mà cậu từng thấy anh ngồi một mình không biết bao nhiêu lần. Nhưng hôm nay nó đã có người.
Là cậu - Kim Dokja
Cậu cúi đầu xuống cuốn sách, cố làm ra vẻ tập trung. Nhưng cảm giác có ai đó dừng lại trước mặt mình, ánh mắt dừng rất lâu, khiến tim cậu đánh lạc vài nhịp.
Yoo Joonghyuk
Yoo Joonghyuk
“Cho tôi ngồi cùng được không?”
Giọng của anh vang lên, trầm và khàn.
Cậu suýt nữa đánh rơi bút.
Kim Dokja
Kim Dokja
“À, ừm…tất nhiên rồi.”
Joonghyuk kéo ghế ngồi xuống bên kia bàn, đặt mấy quyển sách dày cộp lên mặt bàn. Không nói gì thêm.
Cậu liếc nhìn anh qua kẽ hở giữa những quyển sách. Anh có sống mũi cao, hàng mi dài, và gương mặt không biểu cảm. Cũng giống như hôm đó.
Chỉ là lần này, cậu ngồi gần hơn một chút.
Thỉnh thoảng, cậu nghe thấy tiếng lật sách, tiếng bút chì viết lên giấy, rồi cả tiếng thở rất khẽ. Hai con người trầm lặng ngồi như vậy, song song và yên lặng, trong một khoảng không gian dường như tách biệt khỏi mọi thứ.
Cậu nghĩ sẽ không ai nói thêm gì. Nhưng lúc cậu định đứng dậy đi lấy nước, Joonghyuk đột nhiên lên tiếng:
Yoo Joonghyuk
Yoo Joonghyuk
“Lần trước…cảm ơn vì đã đưa tôi về ký túc.”
Cậu quay đầu lại, vẻ mặt hơi bất ngờ. Không phải vì lời cảm ơn, mà vì...anh vẫn nhớ.
Kim Dokja
Kim Dokja
“Ồ…tôi tưởng cậu quên luôn rồi chứ.”
Cậu bật cười, có chút lúng túng.
Kim Dokja
Kim Dokja
“Cũng không có gì to tát đâu.”
Joonghyuk không đáp. Nhưng anh lại nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt thoáng dịu đi một chút. Cậu chưa từng nghĩ bản thân sẽ thấy biểu cảm ấy trên gương mặt đó, lạnh nhạt mà lại có chút ấm áp.
Cậu không biết là gió lạnh thổi qua, hay do ánh mắt đó khiến cậu bất giác kéo khoá áo khoác cao lên. Bầu không khí yên lặng đến mức cậu gần như nghe được cả tiếng tim của mình.
Kể từ hôm đó, Joonghyuk bắt đầu ngồi cạnh cậu mỗi khi vào thư viện.
Không phải lúc nào cũng nói chuyện, nhưng lúc nào cũng ngồi cùng. Đôi khi im lặng đến mức cậu tưởng mình đang ngồi một mình, nhưng chỉ cần liếc mắt sang một chút, sẽ thấy bờ vai rộng ấy bên cạnh, cảm giác ấy khiến cậu thấy yên tâm lạ thường.
Cậu học bài, anh đọc sách.
Chợt cảm thấy có chút buồn ngủ, cậu chợp mắt mười phút, khi tỉnh dậy đã thấy có thêm hộp bánh nhỏ bên cạnh, không ghi tên người gửi.
Cậu làm báo cáo môn Văn học hiện đại, Joonghyuk đôi khi sẽ lật qua đọc vài trang, rồi chỉ ra một lỗi chính tả cậu không phát hiện.
Anh ấy không nói nhiều. Nhưng mỗi một hành động đều khiến cậu chú ý. Dần dà, cậu nhớ từng thói quen nhỏ, từng âm điệu trong giọng nói ấy.
Cậu không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi xuống. Lại tiếp tục như thường lệ, hai con người xa lạ chia nhau một khoảng không gian, một phần thời gian, và một điều gì đó dần trở thành thói quen, không cần gọi tên cũng đã đủ quen thuộc.
Cậu từng nghĩ anh là người khó gần. Nhưng hóa ra, anh ấy chỉ... ít nói. Còn cậu, cũng không biết mình bắt đầu quen với sự xuất hiện của anh từ khi nào.
Không phải là ngày nào cũng gặp, nhưng cậu bắt đầu mang theo thêm một hộp sữa nhỏ, loại mà lần trước cậu thấy anh cầm.
Anh để ý khi nào anh ho khẽ, khi nào hơi cau mày vì mỏi mắt, khi nào ngồi lâu mà không chuyển trang. Cậu để ý. Cậu cứ để ý mãi như thế.
Cậu chẳng nghĩ gì nhiều. Chỉ là, dạo gần đây cậu hay ở lại thư viện lâu hơn một chút.
Dù bài đã xong.
Dù chẳng còn lý do gì để nán lại.
———————-
Mayoo
Mayoo
Ae đọc chuyện của tôi thì cứ yên tâm, ko ngược đâu!.
Mayoo
Mayoo
Hoặc….có?-)
Hot

Comments

Winnie🦋

Winnie🦋

câu trc đá câu sau..

2025-04-20

0

khrx.

khrx.

Mâu thuẫn ghê=))

2025-04-25

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play