Tô Hạ Như vừa bước ra khỏi lớp thì đụng ngay phải một người. Cô loạng choạng một chút, suýt ngã nhưng may mắn có ai đó giữ lại kịp.
Tống Dật Thần
ơ, phải Hạ Như không. Lâu không gặp mà đã muốn nhào vào lòng mình rồi à? //nhướng mày, cười nhẹ//
Tô Hạ Như
ơ ... Tống Giật Thần
Ở một góc không xa, Trương Hạo Nhiên siết nhẹ cuốn sách trong tay, ánh mắt trở nên lạnh lẽo hơn một chút.
Tô Hạ Như vẫn chưa hoàn hồn khi nhìn thấy Giang Dật Thần, trong đầu cô tua nhanh lại ký ức về cậu bạn thân thuở nhỏ mà cô từng rất thân thiết. Nhưng mà… cậu ta biến mất bao lâu rồi nhỉ? 5 năm? 6 năm?
Tống Dật Thần
nhớ anh không, nhóc? //tay đút túi quần, nhếch môi//
Tô Hạ Như
ờ… nhớ thì cũng nhớ… Nhưng mà… cậu tự dưng xuất hiện ở đây làm gì? //chớp mắt, lắp bắp//
Tống Dật Thần
thế mà không đoán ra á? tớ chuyển về đây học rồi! Từ nay sẽ là bạn cùng lớp của cậu. //khoanh tay, cười tủm tỉm//
Từ phía xa, Lục Khả Vi vừa mua nước xong quay lại, vừa đi vừa hút trà sữa. Thấy cảnh tượng trước mặt, cô suýt phun cả ngụm nước ra ngoài.
Lục Khả Vi
Công nhận cậu tốn trai thật á, nãy mới Hạo Nhiên giờ lại anh đây ta //tặc lưỡi, giọng điệu châm chọc//
Ở một góc lớp, Trương Hạo Nhiên vẫn giữ nguyên vẻ điềm tĩnh. Không nói gì, không biểu hiện gì, nhưng tay thì đang siết chặt quyển sách. Bên cạnh, Lâm Kỳ Hạo cười như bắt được vàng.
Lâm Kỳ Hạo
cậu sắp có đối thủ rồi đấy. Lo mà giữ cho kĩ nhá, kẻo mất //huých nhẹ Hạo Nhiên//
Trương Hạo Nhiên
tôi không có đối thủ //lật sách, giọng phất lờ//
Lâm Kỳ Hạo
tự tin ác
Trương Hạo Nhiên không nói gì, chỉ lật tiếp trang sách. Nhưng ánh mắt cậu lạnh đi rõ rệt.
Chiều hôm đó, theo lời rủ rê của Lục Khả Vi, nhóm bạn kéo nhau ra quán cà phê học nhóm. Mọi thứ đáng lẽ sẽ rất bình thường… nếu như Giang Dật Thần không đi theo.
Tô Hạ Như ngồi xuống, lén thở dài. Cô liếc nhìn Trương Hạo Nhiên, thấy cậu vẫn cắm mặt vào sách như thường lệ, nhưng từ nãy đến giờ chưa lật trang nào.
Tống Dật Thần
nhớ hồi nhỏ không, Như Như? hai đứa mình toàn học chung, mình còn kèm cậu mấy môn khó nữa kìa //vừa khuấy ly nước vừa cười//
Tô Hạ Như
à ừm… chắc vậy ha… lâu quá nên cũng… không nhớ lắm. //cười gượng//
Lục Khả Vi
hay là mình kiếm cớ tống cổ cậu ta về trước nhé //hạ giọng thì thầm//
Tô Hạ Như
thôi kệ cậu ta đi
Ngay lúc đó, Trương Hạo Nhiên nhẹ nhàng đóng quyển sách trước mặt lại, giọng điềm nhiên nhưng có gì đó hơi lạnh lùng.
Trương Hạo Nhiên
Tô Hạ Như, cậu làm thử bài này đi
Tống Dật Thần
hay để mình hướng dẫn cho, hồi trước cậu toàn nhờ mình kèm suốt
Comments