Tiếng chuông báo hiệu giờ vào lớp vang lên, sân trường nhộn nhịp với những tiếng cười nói của học sinh. Giữa dòng người tấp nập, Tô Hạ Như vừa đi vừa lướt điện thoại, thỉnh thoảng nhíu mày khi thấy tin nhắn của giáo viên chủ nhiệm nhắc nhở về bài tập chưa làm.
Lục Khả Vi
cậu lại làm con rùa chậm chạp hả? Đừng nói là chưa làm bài tập nha. //đứng khoanh tay chờ trước cửa lớp//
Tô Hạ Như
huhu... do phim hay quá chứ bộ //bĩu môi, cất điện thoại vào túi//
Lục Khả Vi
Chịu cậu, tớ không cho mượn vợ nữa đâu //lắc đầu//
Tô Hạ Như giả vờ ôm ngực đau đớn, nhưng chưa kịp nói gì thì một bóng người cao lớn lướt qua, thả một cuốn vở lên bàn cô rồi đi thẳng vào lớp.
Tô Hạ Như
ủa...? //nhìn theo, ngơ ngác//
Lục Khả Vi
là Trương Hạo Nhiên đó. Sao cậu ấy lại đưa bài cho cậu? //nhướn mày//
Tô Hạ Như
hơ? mình cũng không biết nữa... //cầm cuốn vở lên xem, nhận ra là bài tập Toán//
Bên trong lớp, Trương Hạo Nhiên ngồi xuống bàn, đeo tai nghe lên nhưng rõ ràng vẫn nghe được cuộc hội thoại ngoài kia. Lâm Kỳ Hạo huých nhẹ vai cậu.
Lâm Kỳ Hạo
Hạo nhiên nhà ta nay tập tành làm anh hùng cứu mỹ nhân rồi à? Dạo này ga lăng dữ //cười gian//
Trương Hạo Nhiên
tiện tay thôi. //thản nhiên//
Lâm Kỳ Hạo
tiện tay? thế sao không tiện tay đưa cho người khác mà cứ phải là Tô Hạ Như?
Trương Hạo Nhiên im lặng, chỉ khẽ liếc nhìn ra phía cửa lớp, nơi Tô Hạ Như vẫn còn cầm cuốn vở, vẻ mặt đầy khó hiểu. Cậu không nói gì, chỉ nhẹ nhàng tháo tai nghe xuống, bắt đầu lật sách ra đọc.
Lâm Kỳ Hạo
Ê, Hạ Như, hình như có người nào đó quan tâm cậu lắm nha 😉 //rút điện thoại ra, nhắn tin cho Hạ Như//
Tô Hạ Như nhìn tin nhắn, liếc qua chỗ Trương Hạo Nhiên ngồi, rồi vội vàng lắc đầu
Tô Hạ Như
không thể nào... Chắc chỉ là bạn bè giúp đỡ nhau thôi! //lẩm bẩm//
Tiết học trôi qua nhanh chóng, tiếng chuông ra chơi vang lên. Học sinh trong lớp bắt đầu di chuyển, một số ra ngoài mua đồ ăn, một số vẫn ngồi lại trò chuyện. Tô Hạ Như chống cằm, mắt vẫn nhìn vào cuốn vở bài tập của Trương Hạo Nhiên.
Lục Khả Vi
sao, vẫn còn suy nghĩ về cuốn vở hả. Định crush lại từ đầu luôn không? //chống tay lên bàn
Tô Hạ Như
crush cái đầu cậu á! chỉ là thấy lạ thôi. Bình thường cậu ấy còn lạnh hơn cả que kem mà... Sao hôm nay lại chủ động giúp mình? //nhăn mặt//
Lục Khả Vi
ủa chứ không phải cậu đặc biệt quá hay gì? biết đâu có người nào đó thầm thích cậu từ lâu rồi ấy nhỉ? //cười khẩy//
Tô Hạ Như
cậu ngưng mấy cái kịch bản, tự biên tự diễn này hộ mình cái. Mình với cậu ta không có gì hết! //giật mình, vội lắc đầu//
Ở phía xa, Lâm Kỳ Hạo ngồi vắt chân lên ghế, tay xoay xoay chiếc bút, nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người liền nhếch môi cười.
Lâm Kỳ Hạo
cậu định cứ thế mà để người ta không biết gì luôn hả? nhìn cái mặt hoang mang của Hạ Như kìa, dễ thương ghê á! //ngả người về phía Trương Hạo Nhiên//
Trương Hạo Nhiên
kệ cô ấy đi. //bình thản//
Lâm Kỳ Hạo
ủa, kệ kiểu gì mà thả hint thấy rõ vậy? cậu muốn làm nam chính drama im im mà tình cảm lồ lộ hay gì? //híp mắt//
Trương Hạo Nhiên không trả lời, chỉ im lặng lật trang sách. Nhưng ánh mắt của cậu khẽ dao động khi nhìn về phía bàn của Tô Hạ Như.
Comments