Trương Quế Nguyên đứng dậy, bước chậm tới cửa sổ. Hắn dựa đầu vào khung gỗ lạnh, mắt lặng nhìn ra cây quế trước sân nhà. Lá cây lay động trong làn gió nhẹ, mùi hương thoảng qua như ký ức xưa ùa về, quẩn quanh nơi ngực trái.
Hắn là Trương Quế Nguyên – cái tên nghe thì đầy đủ, chỉn chu, nhưng cuộc đời hắn thì chẳng bao giờ đủ. Sinh ra trong một gia đình có ba mẹ, có một mái nhà, có đủ bữa ăn – nhưng không có đủ tình thương. Ba mẹ hắn yêu cậu em trai hơn, yêu đến mức như thể hắn chỉ là cái bóng lặng lẽ đi ngang cuộc đời họ. Từ khi còn bé, Quế Nguyên đã quen với việc tự dỗ mình ngủ, quen với những bữa cơm ngồi bên cạnh mà không ai hỏi han một lời.
Chưa từng ai cảm ơn hắn, chưa từng ai tặng hắn món quà nào, dù là nhỏ nhất. Trong thế giới của hắn, yêu thương là thứ xa xỉ. Thứ duy nhất giữ hắn lại với cảm giác "mình vẫn còn tồn tại" là vài người bạn thân – những kẻ cũng vụng về và chật vật như hắn, nhưng ít nhất họ nhìn thấy hắn.
Và rồi, có một người nữa.
Trương Hàm Thuỵ.
Người con trai ấy từng quay sang nói với hắn: "Cảm ơn cậu." Chỉ hai từ thôi – ngắn ngủi, tưởng như đơn giản – nhưng với Quế Nguyên, nó như một vết nứt nhỏ phá vỡ cả bức tường cô độc mà hắn dựng suốt bao năm. Lần đầu tiên, có ai đó nhìn vào mắt hắn mà nói lời biết ơn. Không vì hình thức, không vì phép lịch sự – mà là vì thật lòng.
Quế Nguyên hít một hơi sâu, mắt vẫn nhìn cây quế ngoài sân. Trong cái thế giới tưởng như không có chỗ cho hắn, ít ra giờ đây, vẫn có một chút gì đó khiến hắn muốn bước tiếp.
Một chút gì đó... mang tên Hàm Thuỵ
Comments