[ ĐN Blue Lock ] Chiến Vương Ma Thuật
Chapter 1 : Gia Tộc Cổ Xưa
Chapter 1 : Gia Tộc Cổ Xưa
¸¸♬·¯·♩¸¸♪·¯·♫¸¸¸♬·¯·♩¸¸♪·¯·♫¸¸
"Ngày ấy, ta sống như một đoá hoa được che chở dưới mái hiên cổ xưa. Ta đâu ngờ rằng, bầu trời kia sắp đổ xuống..."
– Kazehana Mirei -
Thiên quốc Tsuyukusa – Vùng Hakurou, Lãnh địa Kazehana.
Nằm ở phương Bắc hẻo lánh, nơi những dãy núi băng và rừng linh thảo giao nhau, lãnh địa Kazehana là một trong những vùng đất lâu đời nhất của vương quốc Tsuyukusa.
Đây cũng là quê hương của gia tộc Kazehana – một dòng họ cổ đại nổi danh với khả năng điều khiển nguyên tố và kết nối trực tiếp với pháp lực tự nhiên.
Họ là người mang trong mình “huyết mạch Lam Tâm”, cho phép cảm nhận sự sống, lời nói dối, và nguy cơ từ xa.
Kazehana Mirei - đứa con của duy nhất của chủ hai tộc.
Cô là đứa con duy nhất của tộc trưởng. Sinh ra vào một đêm tuyết rơi dày đặc, khi bầu trời rực lên ánh sáng xanh kỳ lạ kéo dài ba ngày ba đêm, người dân Hakurou tin rằng đó là điềm báo của một Tâm Hồn Thiêng – người thừa kế pháp mạch mạnh mẽ nhất sau nhiều thế hệ.
Cô không có anh chị em, cũng không có ai cùng tuổi trong phủ.
Bạn đồng hành của cô là những linh hồn của rừng, các loài chim tuyết, và giọng nói kỳ lạ thỉnh thoảng vang vọng từ gương nước trong hồ sau phủ.
Từ nhỏ, Mirei đã khác biệt. Dù sở hữu mái tóc xanh lá mượt mà, tượng trưng cho sự sống và chữa lành – cô lại lặng lẽ nhuộm nó thành xanh dương đen để "tránh ánh nhìn của những thứ không nên thấy mình."
Không ai hiểu lý do, kể cả mẫu thân – người luôn dịu dàng như tuyết đầu mùa. Nhưng không ai ép buộc cô đổi ý. Bởi Kazehana tôn trọng ý chí cá nhân hơn danh vọng
Buổi sáng, Mirei luyện tập pháp thuật trong sân băng được khắc từ nguyên tố băng.
Buổi chiều, cô học lịch sử, địa lý cổ đại và ngôn ngữ ma thuật, cả ngôn ngữ cổ đại.
Ban đêm, cô thường rút vào phòng sách đá, nơi chỉ có một ánh đèn treo lơ lửng và tiếng gió hú qua khung cửa kính dày.
Dù sống trong sự yêu thương và bảo vệ, Mirei luôn có cảm giác mình đang bị theo dõi – không phải bởi người, mà bởi điều gì đó mơ hồ hơn… Như thể từng hơi thở của cô đều được ghi lại.
Một lần, một linh thể nói với cô rằng :
Linh thể : ?
Kazehana chưa từng bình yên, chỉ là chúng ta sống quá yên tĩnh để nghe thấy tiếng nguyền rủa…
Cô nghĩ đó chỉ là trí tưởng tượng của mình.
Nhưng từ ngày hôm đó, cô bắt đầu mơ – những giấc mơ về một nơi đổ nát, về một ngai vàng bị bao phủ bởi dây leo đen, và một giọng nói giống hệt cô thì thầm :
???
Ta là ngươi, khi thế giới này tan chảy.
°*•̩̩͙✩•̩̩͙*˚ 𝐸𝑛𝑑 𝐶ℎ𝑎𝑝 ˚*•̩̩͙✩•̩̩͙*˚
Comments