[ RhyCap ] Mùa Hè Của Anh Và Em
2. Một Lần Nữa, Đứng Cạnh Nhau
Ngày quay thứ hai.
Không còn là lớp học nữa, hôm nay bối cảnh được dàn dựng lại theo mô-típ buổi dã ngoại của lớp cuối cấp. Phía sau đồi cỏ, nhóm học sinh cũ (là diễn viên đóng thế) cười đùa, bày đồ ăn vặt ra chiếu. Quang Anh và Đức Duy được bố trí ngồi ở một góc riêng, nơi gió thổi nhẹ và ánh sáng vàng hoe như mùa hạ năm xưa.
Nguyễn Quang Anh
/ nhìn xa xa, không quay qua / Em có còn giận anh không?
Hoàng Đức Duyy
/ tay vò nhẹ mép áo / Em đâu có quyền giận… Người biến mất sau lễ tốt nghiệp là em mà.
Nguyễn Quang Anh
lthở ra một cái nhẹ / Nhưng anh cũng đâu có tìm em.
Hoàng Đức Duyy
Tìm để làm gì? Khi mà em nghĩ mình không còn chỗ trong đời anh nữa…
Nguyễn Quang Anh
/ quay đầu sang nhìn, ánh mắt sắc mà buồn / Em từng là cả thanh xuân của anh. Sao lại nghĩ vậy?
Hoàng Đức Duyy
/ cười nhạt / Tại vì lúc đó em quá yếu đuối. Chỉ biết chạy trốn. Không đủ can đảm nắm tay anh giữa sân trường.
Nguyễn Quang Anh
/chậm rãi / Nếu em quay đầu lại… hôm đó… chỉ một lần thôi… Em sẽ thấy anh đứng đó. Chờ.
Gió thổi nhẹ. Có con chuồn chuồn bay qua. Và cả nỗi niềm cũ lại ùa về.
Khi máy quay bắt đầu chạy, cảnh hôm nay là cảnh Quang Anh và Đức Duy cùng nhau thả đèn trời, tượng trưng cho ước mơ ngày ra trường. Đoàn phim chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng
Trước khi vào cảnh, đạo diễn lại gần:
Cái gì cũng nó
Đạo diễn : / cười dịu dàng/ Hai người có thể nói những điều mình chưa kịp nói… Mọi cảm xúc đều được ghi lại, nhưng sẽ không dùng nếu hai anh không muốn.
Nguyễn Quang Anh
/ gật đầu / Cảm ơn anh.
Đức Duy cầm cây bút, đứng trước chiếc đèn lồng giấy trắng. Quang Anh đứng bên cạnh.
Hoàng Đức Duyy
/ nói nhỏ /Viết gì giờ ta…
Nguyễn Quang Anh
/ nghiêng đầu / Viết điều em muốn nhất.
Hoàng Đức Duyy
/nhìn anh, do dự vài giây, rồi cầm bút viết / :
“Giá như năm đó mình đừng buông tay…”
Nguyễn Quang Anh
/ Quang Anh nhìn dòng chữ, môi khẽ mím. Anh đưa tay, viết thêm bên cạnh /
“Nhưng năm nay, nếu có thể… anh sẽ nắm chặt hơn.”
Hai dòng chữ, hai người. Một tâm hồn.
Cả hai cùng thả đèn lên trời. Đèn bay lên, chậm rãi, như chở cả những điều chưa từng dám nói.
Giờ nghỉ, nhóm bạn diễn viên quây lại. Một cô gái trẻ hỏi đùa:
???
Linh : / cười tươi / Hai anh là couple thật luôn hả? Trời ơi chemistry cháy quá trời!
Hoàng Đức Duyy
/ giật mình /Không… Tụi anh…
Nguyễn Quang Anh
/ cắt lời, nhẹ nhàn / Từng là. Nhưng đã mười năm rồi.
Cái gì cũng nó
Nam (diễn viên phụ ) : Ủa, vậy clip kia là thật hả? Chứ tụi em cứ tưởng dựng thôi á…
Hoàng Đức Duyy
/ mỉm cười buồn / Thanh xuân thật đó. Nhưng kết thúc cũng thật.
Nguyễn Quang Anh
/ nói thêm, mắt vẫn nhìn lên trời / Mà kết thúc… đâu có nghĩa là không còn bắt đầu lại.
Tối hôm đó, Quang Anh về khách sạn. Anh ngồi trên giường, mở điện thoại, tìm lại… cuộc trò chuyện cuối cùng giữa anh và Duy.
Tin nhắn vẫn còn đó, từ mười năm trước:
Nguyễn Quang Anh
Duy, anh sẽ đứng ở cổng trường đến khi em quay đầu.
Đức Duy đã xem. Không trả lời.* / 10 NĂM TRC /
Đèn phòng mờ mờ. Anh nhắm mắt, để mặc cảm xúc trôi về quá khứ. Có tiếng chuông tin nhắn mới.
Là Đức Duy.
Tin nhắn chỉ vỏn vẹn: “Mai mình quay cảnh sân thượng… nhớ không?”
Anh cười khẽ. Tim nhói một chút – rồi lại ấm lên.
Ở đầu bên kia thành phố, Duy ngồi bên cửa sổ, tay cầm điện thoại. Em cũng không hiểu sao mình lại nhắn tin đó. Chỉ là... muốn bắt chuyện, như ngày xưa.
Ngoài kia, tiếng ve lại ngân lên. Mùa hè chưa đi. Và có lẽ… tình yêu cũng chưa từng biến mất.
đạo diễn nhắn nhóm diễn viên:
"Ngày mai sẽ là phân cảnh quan trọng nhất: Cảnh hai người hôn nhau – nhưng không theo kịch bản. Chỉ khi họ thực sự muốn."
Comments
Sử Nguyệt Băng
Tôi thích cảnh này^^^
2025-04-20
1
Yuni iu Rhycap:>>
và một tình yêu💗
2025-04-19
1
Cô nàng mê RC(⚡🐑)DK(💙🌹)
tg đầu chap ê cuối chap ê nhưng ko bảo j:)))
2025-04-20
1