|Dương Quân| Tình Anh Là Đại Dương
Chap 1
Đêm ấy, bầu trời u ám như muốn nuốt chửng cả thành phố vào bóng tối. Mưa rả rích không ngừng, từng hạt nặng nề rơi xuống mái ngói cũ kỹ của dinh thự Đăng gia. Ánh đèn ngoài hiên lờ mờ, hắt lên bóng dáng xiêu vẹo của một người đàn ông — Đăng Dương.
Hắn loạng choạng đẩy cánh cửa lớn, mùi rượu nồng nặc quẩn quanh, mắt đỏ hoe vì men say và vì những ký ức hắn không thể buông bỏ
Đăng Dương
Cậu… cậu đang làm cái quái gì trong nhà tôi hả?!
Đăng Dương gầm lên khi thấy Anh Quân đang ngồi đợi nơi phòng khách, tay cậu vẫn cầm ly trà đã nguội lạnh từ lâu
Anh Quân khẽ giật mình, nhưng rồi vẫn dịu dàng đứng dậy, tiến lại đỡ lấy hắn
Anh Quân
Anh uống nhiều rồi, để em dìu anh vào phòng…
Đăng Dương hất mạnh tay cậu, ánh mắt hắn đỏ ngầu, những lời tàn nhẫn cứ thế bật ra, chẳng chút kiêng dè
Đăng Dương
Cậu nghĩ cậu là ai mà động vào người tôi? Một kẻ thế thân hèn hạ! Nếu không phải vì gia đình ép buộc, tôi thèm vào cưới loại người như cậu!
Tim Anh Quân nhói lên, từng câu từng chữ như lưỡi dao cứa vào lòng. Cậu siết chặt tay, đôi mắt ngân ngấn nước nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh
Anh Quân
Dù thế nào… em cũng là vợ hợp pháp của anh
Đăng Dương bật cười lạnh, tiếng cười méo mó vì men rượu và vì nỗi đau trong lòng hắn
Đăng Dương
Trong tim tôi chỉ có một người là Tuyết Thảo…
Đăng Dương
Chỉ có cô ấy! Còn cậu, chẳng qua là một con rối mà cái nhà này nhét vào chỗ trống đó thôi!
Anh Quân cắn chặt môi, hương rượu từ người hắn phả vào mặt cậu nóng rực, còn lời hắn nói thì lạnh buốt tận xương
Anh Quân
Vậy còn em thì sao… suốt những năm qua, em ở đây chờ anh, chăm sóc anh, chịu đựng từng ánh mắt hắt hủi của anh… chẳng lẽ chưa từng khiến anh lay động một lần sao?
Giọng cậu khản đặc, nước mắt rơi xuống không kịp ngăn
Đăng Dương sững người một thoáng — trong men say, ánh mắt hắn như thoáng xao động, nhưng rất nhanh lại hóa thành lãnh đạm
Đăng Dương
Đừng tự huyễn hoặc mình nữa, Anh Quân. Cậu mãi mãi không phải là Tuyết Thảo…
Nói rồi, hắn bước ngang qua cậu, đi thẳng lên phòng, để lại Anh Quân một mình nơi sảnh lớn lạnh lẽo. Cậu đứng đó, bóng dáng nhỏ bé run lên bần bật giữa màn đêm, từng giọt nước mắt hòa lẫn với tiếng mưa, rơi lặng lẽ như thể chính trái tim cậu cũng đang tan nát theo từng câu nói của người ấy
Đêm ấy… dinh thự nhà họ Trần lạnh hơn cả ngoài trời mưa gió...
Comments
Qphuong 🫧
Tuyết với chả Thảo rồi có ngày nó cũng bỏ ông à ông ơi
2025-04-16
0
#Vợ Captain 🐑 😡🫰🏻
để xem đc bao lâu
2025-04-16
0
Em iu DươngQuân 🫶🏼
Con mụ nào dậy :))
2025-04-16
0