Tập 5: Mầm Sát Khí Và Mắt Mộng Tình

Văn phòng Hokage, buổi trưa, ánh sáng xuyên qua cửa kính chiếu lên tấm áo choàng trắng.
Naruto ngồi sau bàn làm việc, ánh mắt trầm ngâm. Cánh cửa bật mở, hai lính canh dắt theo Boruto bước vào.
Naruto
Naruto
Boruto
Cậu bé tóc vàng cúi đầu, tay vẫn nhét trong túi áo khoác. Trông bình thường, thậm chí còn có chút ủ rũ như bị trách oan.
Naruto
Naruto
Chuyện này là sao... con thật sự đến trại giam? Còn toan giết một người?
Boruto (kid)
Boruto (kid)
Con chỉ... chơi thôi ạ
Naruto
Naruto
đừng nói dối... ta là hokage nên ta có quyền biết sự thật
Boruto nhìn lên. Đôi mắt đen ấy – không có giọt nước mắt, chỉ có sự lặng im như mặt nước chết.
Naruto
Naruto
Nói cho cha biết đi. Tại sao con lại làm như vậy?
Boruto (kid)
Boruto (kid)
Con không biết. Chỉ là… con muốn thử thôi.
Naruto
Naruto
Thử? Giết người không phải thứ để thử!
Giọng anh cao hơn bình thường. Cả căn phòng chợt lạnh đi.
Boruto cắn môi. Cậu ngước nhìn cha, một ánh nhìn buồn bã, rồi đột ngột òa khóc. Cậu chạy ra cửa, hai lính canh luống cuống tránh đường.
Naruto
Naruto
Khoan đã, Boruto
Nhưng cậu đã chạy mất. Trên hành lang vắng, bước chân cậu vang vọng.
Boruto vừa chạy, tay vừa che mặt như đang khóc. Nhưng phía sau bàn tay nhỏ ấy… là một nụ cười – méo mó, kéo dài, quặn lại như vết rách.
Không một tiếng cười, chỉ có hơi thở khẽ run, và đôi mắt đầy mê lạc.
Tại nhà Uzumaki
Dưới ánh đèn vàng ấm áp của căn nhà Uzumaki, bữa tối chỉ còn hơi ấm trong bát, nhưng bầu không khí thì lạnh hơn bao giờ hết.
Cánh cửa bật mở, Naruto bước vào với gương mặt nặng nề.
Hinata
Hinata
Naruto, anh về rồi
Naruto tháo áo choàng, nặng nề treo lên giá. Anh nhìn quanh – Boruto đang lặng lẽ ngồi trong góc, mắt không rời khỏi nền nhà.
Naruto thở dài, bước đến gần Hinata
Naruto
Naruto
Em... em không tin được đâu. Hôm nay Boruto đã đến trại giam. Nó định… giết một tù nhân.
Hinata đứng sững. Đôi mắt mở lớn, cánh tay run lên, suýt làm rơi chén nước đang cầm.
Hinata
Hinata
Cái… gì? Boruto… nó mới năm tuổi thôi mà… sao có thể…?
Cô quay sang nhìn Boruto
Hinata
Hinata
Boruto… con… thật sự định làm thế à?
Boruto không trả lời. Chỉ cúi đầu, vai khẽ run như thể hối lỗi – nhưng ánh mắt thì trống rỗng như thể không nghe thấy gì.
Naruto tiến lại, giọng nghiêm khắc
Naruto
Naruto
Từ hôm nay, Boruto sẽ bị quản thúc. Không được rời khỏi nhà dù là nửa bước. Không ra sân, không đến công viên, không đến bất kỳ đâu. Đây là mệnh lệnh từ Hokage… và từ một người cha.
Hinata siết chặt tay áo, nước mắt đã lưng tròng, nhưng cô cố giữ giọng bình tĩnh
Hinata
Hinata
Em sẽ… trông chừng con. Em không tin Boruto lại trở thành như vậy. Em muốn tin rằng… vẫn còn gì đó trong trái tim nó… vẫn còn ánh sáng…
Boruto vẫn im lặng. Nhưng trong đôi mắt đen sâu thẳm kia, một ý nghĩ lạnh lẽo vừa lóe lên – như lưỡi dao vô hình cắt ngang màn đêm.
Đêm buông xuống, cả nhà đã yên giấc.
Boruto nằm quay mặt vào tường, hai mắt mở to không chớp. Trong phòng tối, đôi đồng tử ấy ánh lên tia nhìn trống rỗng và lạnh lẽo.
Cậu không hiểu.
Tại sao lại không được giết hắn? Tại sao giết một kẻ xấu lại là sai? Tại sao người ta lại giữ hắn lại, để làm gì...?
Cậu nhớ rõ ánh mắt hoảng sợ của tên tội phạm đó. Rõ ràng là hắn sợ chết, rõ ràng là hắn yếu đuối. Chỉ cần một chút nữa thôi… một chút thôi… hắn đã không còn tồn tại. Và vậy là xong. Một điều tồi tệ trong làng biến mất. Nhưng mọi người lại ngăn cậu.
Vì hắn là người. Vì giết là tội.
Boruto cắn chặt môi. Trong lòng cậu, những lời giải thích ấy không khác gì sự dối trá. Nếu là người xấu, tại sao lại không thể trừng phạt bằng cái chết?
Boruto quay đầu lại, nhìn lên trần nhà tối đen như mực. Ánh trăng rọi qua song cửa, chiếu lên gương mặt cậu bé — nhỏ bé, ngây thơ… nhưng trong đáy mắt lại là những suy nghĩ méo mó và trầm trọng vượt xa tuổi.
Boruto (kid)
Boruto (kid)
Giết không sai
Boruto (kid)
Boruto (kid)
Giết... là để bảo vệ
Cậu khẽ thì thầm, miệng nhếch lên một nụ cười kỳ lạ. Không phải là cười vui. Không phải là cười ác. Chỉ là… thứ gì đó rất lạ — lạnh và trống rỗng như vực sâu.
Và rồi cậu nhắm mắt lại, nhưng trong đầu vẫn văng vẳng hình ảnh Sarada – ánh mắt đó, nụ cười đó, thanh kunai đó. Cô đã đỡ nhát tấn công của cậu mà vẫn cười… như thể hành động đó khiến cô thỏa mãn.
Boruto (kid)
Boruto (kid)
Mình sẽ mạnh hơn. Mình sẽ làm điều mà cả làng không dám làm. Để khi Sarada giết mình… cô ấy sẽ không thất vọng.
Vài ngày trôi qua, Sarada không thấy Boruto đâu cả
Không ở bìa rừng, không trong khu tập luyện, và cả góc khuất thư viện nơi cậu hay lén đọc những quyển sách cấm. Cô bắt đầu thất vọng.
Cô cắn môi, đôi mắt lạnh lẽo khẽ cụp xuống
Sarada (kid)
Sarada (kid)
Làm như tớ không quan trọng nữa sao?
Sự thất vọng ấy sớm biến thành tức giận, thứ cảm xúc méo mó mà trong trái tim Sarada bấy giờ, nó được gọi là… “yêu thương”.
Đêm hôm ấy, khi ánh trăng lặng lẽ treo trên mái làng Lá, Sarada lặng lẽ nhảy từ mái nhà này sang mái nhà khác. Một cái bóng nhỏ, nhanh và dứt khoát, cuối cùng dừng lại trước nhà Uzumaki.
Cô mở hé cửa sổ phòng Boruto — không khóa. Cậu ta vẫn bất cẩn như thế.
Bên trong là một căn phòng hỗn độn: sách vở vứt ngổn ngang, các hình vẽ và bản ghi chép lạ thường phủ kín tường. Sarada bước vào nhẹ nhàng như một bóng ma.
Cô toan cất tiếng gọi thì...
Tiếng cười khẽ vang lên
Boruto đang ngồi ở góc phòng, lưng quay về phía cô, vai run lên như đang cười thầm một điều gì đó kỳ dị. Sarada tiến gần hơn vài bước.
Sarada (kid)
Sarada (kid)
Cậu làm gì thế hả?
Boruto chậm rãi quay lại. Trên gương mặt cậu là một nụ cười lạnh ngắt, méo mó, ánh mắt như không còn cảm xúc nào thuộc về loài người.
Trong tay cậu là một thanh kunai thật sự, sắc bén và phủ một lớp máu khô giả do mô phỏng.
Boruto (kid)
Boruto (kid)
Nhìn đi Sarada...
Boruto (kid)
Boruto (kid)
Tớ làm được rồi
Boruto (kid)
Boruto (kid)
Tớ đã sao chép lại toàn bộ kỹ năng ám sát cấp cao nhất của Anbu. Không một tiếng động, không một dấu vết... Tớ có thể giết ai đó mà chẳng ai hay biết.
Sarada đứng lặng vài giây. Rồi cô khẽ nghiêng đầu, đôi mắt lóe sáng, một nụ cười nở ra đầy khoái trá, méo mó như thể cả khuôn mặt cô bị kéo giãn bởi sự hưng phấn.
Sarada (kid)
Sarada (kid)
Vậy hả… tuyệt lắm, Boruto… tuyệt đến rợn người…
Sarada (kid)
Sarada (kid)
Nhưng nhớ nhé… nếu một ngày cậu dùng kỹ năng đó để phản bội làng…
Sarada (kid)
Sarada (kid)
Tớ sẽ là người duy nhất tiễn cậu xuống mồ.
Boruto nhìn cô, yên lặng một lúc, rồi bật cười to, tiếng cười vang vọng như tiếng lưỡi dao lướt qua gió đêm
Boruto (kid)
Boruto (kid)
Tớ rất mong chờ ngày đó đấy
Sarada (kid)
Sarada (kid)
Mà sao dạo này cậu không ra ngoài?
Sarada hỏi, giọng bực tức
Boruto tựa người vào tường, ánh mắt vẫn ánh lên tia ranh mãnh điên loạn thường thấy, nhưng lần này trong giọng nói lại xen chút bực dọc
Boruto (kid)
Boruto (kid)
Tớ đang bị quản thúc đấy
Boruto (kid)
Boruto (kid)
Cha bảo không được bước chân ra khỏi nhà, cứ như tớ là tội phạm thật sự vậy.
Sarada nghiêng đầu, chớp mắt như thể vừa nghe một câu chuyện thú vị
Sarada (kid)
Sarada (kid)
Vậy sao... Buồn ghê
Cô nói, giọng nghe ngọt ngào nhưng lạ thay, lại có gì đó khiến người đối diện thấy lạnh sống lưng.
Boruto nhìn cô, bỗng bật cười khe khẽ
Boruto (kid)
Boruto (kid)
Không sao, chỉ cần đợi vài hôm, việc này lắng xuống là tớ lại tự do thôi mà.
Sarada không nói gì, chỉ lặng lẽ bước tới, chậm rãi, như một con mèo đang tiếp cận con mồi.
Cô đứng trước mặt Boruto, khoảng cách gần đến mức hơi thở hai người gần như hòa vào nhau. Đôi mắt đen của cô nhìn thẳng vào cậu, sâu thẳm và u tối như vực thẳm.
Sarada (kid)
Sarada (kid)
Thật không?
Sarada (kid)
Sarada (kid)
Vậy… lúc đó… cậu sẽ có thể tập luyện với tớ chứ?
Boruto hơi sững lại, rồi chậm rãi gật đầu, ánh mắt lóe sáng thích thú
Boruto (kid)
Boruto (kid)
Tất nhiên rồi… nếu không thì chẳng phải cậu sẽ thất vọng lắm sao?
Sarada mỉm cười. Một nụ cười cong lên méo mó, nhưng ngọt ngào lạ lùng. Cô không nói gì thêm, chỉ đưa tay nhẹ nhàng vuốt lại sợi tóc vương trên trán Boruto, rồi quay lưng bước ra khỏi phòng như thể chưa từng xuất hiện.
Cánh cửa khép lại… và trong bóng tối, Boruto đưa tay lên mặt, lại bật cười khe khẽ…
Boruto (kid)
Boruto (kid)
Đúng là... Cô ấy điên thật rồi
Vài tuần trôi qua… như Boruto dự đoán, mọi chuyện dần lắng xuống. Người ta quên đi chuyện một đứa trẻ năm tuổi từng đột nhập trạm giam. Và Naruto cũng dần mềm lòng. Lệnh quản thúc được gỡ bỏ.
Ngày đầu tiên cậu bước ra khỏi ngưỡng cửa, Sarada đã đứng đợi từ khi nào. Ánh mắt cô sáng rực, trên tay cầm hai cây kunai như muốn nói: “Tớ đã đợi rất lâu rồi.”
Từ ngày đó, hai đứa trẻ lao vào tập luyện không ngừng nghỉ.
Boruto không chỉ rèn giũa thể thuật, mà còn dồn tâm huyết vào tuyệt kỹ hấp thụ chakra. Cậu thử với cây cỏ, với côn trùng, rồi cả động vật lớn nhỏ. Ban đầu, chỉ là một chút chakra yếu ớt, nhưng càng về sau, cậu càng có thể rút lấy toàn bộ sinh lực chỉ trong một cái chạm.
Cậu từng thử dùng kỹ năng ấy với Sarada – chỉ trong một cú đánh giả – nhưng cô lại tránh được dễ dàng và cười rất dịu dàng
Sarada (kid)
Sarada (kid)
Nếu cậu mà dùng kỹ năng đó với người mình yêu… thì không đáng yêu tí nào đâu.
Boruto nghe xong chỉ bật cười.
Còn Sarada… trong những lần tập luyện liên tục, những cảm xúc mãnh liệt khi nhìn Boruto vượt qua giới hạn, trong những khoảnh khắc lằn ranh giữa sống chết mơ hồ, đôi mắt của cô… đã bắt đầu thay đổi.
Một ngày nọ, khi đang tập luyện giữa rừng sâu, Sarada chớp mắt… và trong khoảnh khắc, một vòng xoáy đỏ với một dấu tomoe hiện lên trong ánh mắt cô.
Cô không nói gì… chỉ đưa tay che mắt, cười khe khẽ
Sarada (kid)
Sarada (kid)
Không ngờ... Lại là vì cậu
Thời gian trôi đi nhanh như một cơn gió lặng lẽ.
Năm năm sau…
Hai đứa trẻ, một kẻ điên đã học cách hấp thụ sinh mệnh… và một kẻ si đã đánh đổi lý trí để bảo vệ ngôi làng… bước chân vào cánh cổng Học viện Ninja.
Không ai trong số bạn bè đồng trang lứa biết rằng… giữa nụ cười hồn nhiên của hai đứa trẻ ấy… đang là lưỡi dao đã mài sắc từng ngày.
Hot

Comments

Herushi Takashi

Herushi Takashi

Chơi theo kiểu có hơi đặc biệt

2025-05-03

2

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play