Boruto–Bóng Tối Cuối Cùng, Sarada–Lưỡi Dao Sau Cùng
Tập 1:Giãy
Boruto nhìn cha cậu, người dân đang hò reo
"Hokage, Hokage"
Boruto (kid)
Gió thổi mạnh, một chiếc lá vàng bay vào mái tóc cậu, cậu không buồn gỡ
Boruto (kid)
Hôm nay ngày đặc biệt lắm đúng không?
Boruto (kid)
Nhưng sao cha lại không nhìn xuống đây?
Boruto (kid)
Con đã vẫy tay nhưng cha chẳng nhìn thấy
Boruto (kid)
Hay là đã thấy rồi nhưng vờ không thấy?
Boruto (kid)
Cha cười với mọi người nhưng lại vẫn chưa từng cười như thế với con
Boruto (kid)
Con phải làm gì...
Boruto (kid)
... Để được cha nhìn giống như họ?
Boruto (kid)
Con ghét nụ cười đó
Gió vẫn thổi. Trên kia, Naruto đội mũ Hokage lên.
Bên dưới, một đứa trẻ lần đầu tiên cảm thấy mình không thuộc về nơi này.
[Trên đường về – Chiều hôm đó. Boruto 5 tuổi, tay nắm lấy tay mẹ, im lặng.]
Bóng cha in dài phía trước.
Người đi đâu, bóng theo đó.
Còn cậu… cứ thấy mình là cái bóng không ai cần.
Boruto (kid)
Cha đứng trên tòa nhà đó
Boruto (kid)
...nhưng không nhìn thấy con
Gió chiều thổi qua hàng cây.
Hinata quay lại, mỉm cười với con trai.
Hinata
Boruto, hôm nay con thấy sao? Cha con giỏi lắm đúng không?
Cậu gật nhẹ, không nói.
Mắt vẫn nhìn xuống đất.
Boruto (kid)
Giỏi lắm /nghĩ/
Boruto (kid)
Phải rồi /nghĩ/
Boruto (kid)
Cha giỏi lắm... Giỏi đến mức không cần con nữa /nghĩ/
Boruto (kid)
Cha từng nói sẽ dẫn con đi ngắm pháo hoa /nghĩ/
Boruto (kid)
Nhưng hôm nay pháo hoa bắn... cha đâu có nhìn con /nghĩ/
Cậu ngẩng lên, nhìn tòa nhà Hokage phía xa xa nơi cha vừa đứng.
Ngọn gió nhẹ lay mái tóc vàng.
Và ánh hoàng hôn nhuộm cả bầu trời thành một màu cam rực.
Boruto (kid)
Sau này... con không muốn ở đó đâu/nghĩ/
Boruto (kid)
... nhưng sao cha lại muốn ở đó? /nghĩ/
Boruto (kid)
Đứng cao như vậy... vui lắm sao? /nghĩ/
Hinata đang dắt Himawari. Naruto đi trước vài bước. Boruto lững thững đi sau, không nói lời nào.
Từ phía ngã rẽ, một giọng nói trong trẻo vang lên.
Sakura
Naruto! Chờ chút đã
Naruto
/quay đầu lại nhìn/
Sakura
/chạy tới, dẫn theo một bé gái tóc đen, đeo kính/
Sakura
Xin lỗi vì đột ngột như thế này, tớ chỉ muốn để Sarada tự mình chúc mừng cậu.
Sarada (kid)
Cháu... chúc mừng chú Naruto làm Hokage ạ /rụt rè bước tới/
Naruto
Cảm ơn cháu Sarada /cười hiền, cúi xuống xoa đầu cô bé/
Sakura và Hinata cũng cười, chỉ có một người thì không
Boruto (kid)
Cô bé đó là ai? /nghĩ/
Boruto (kid)
... cha chưa từng xoa đầu mình như vậy /nhìn và nghĩ/
Cậu bước lùi lại một chút, đứng sau lưng mẹ.
Sarada (kid)
Bạn là ai vậy? /quay sang nhìn Boruto, nghiêng đầu ngây thơ/
Boruto (kid)
Cũng không biết phải nói sao /nghĩ/
Boruto (kid)
mình là con của Hokage /nhìn Sarada và nghĩ/
Boruto (kid)
nhưng liệu nói ra có ai tin không /nghĩ/
/Móa nói ra thì đống đứa tin, không hiểu đang nghĩ gì nữa/
Boruto (kid)
Mình là Boruto
Sarada (kid)
Boruto hả.. nghe giống bùm bùm ghê /cười tươi/
Cô bé cười khúc khích, không có ý xấu. Boruto cũng bật cười nhẹ, lần đầu trong ngày.
Cơm tối trôi qua lặng lẽ.
Naruto nói vài câu về ngày hôm nay. Hinata thì mỉm cười dịu dàng.
Himawari nói cảm xúc của mình hôm nay, cả nhà cười theo.
Boruto ăn ít, không nói.
Không ai hỏi.
Sau bữa ăn, cậu lặng lẽ leo lên giường.
Phòng tối. Trăng chiếu qua cửa sổ, trải một vệt ánh sáng mờ trên sàn gỗ.
Boruto (kid)
/Nằm quay mặt vào tường.
Chăn kéo ngang vai./
Rất lâu sau, đôi vai nhỏ ấy rung nhẹ.
Không phải khóc.
Là tiếng cười.
Boruto (kid)
Khúc... khúc...
Tiếng cười nhỏ, khàn, dở dang như bị kẹt trong cổ họng.
Rồi từng chút một… cậu xoay người lại, mắt mở to nhìn trần nhà.
/Rồi vậy ông cười cái gì vậy Bor/
Nụ cười ấy kéo dài, không dừng lại.
Càng lúc càng méo mó, như thể chính cậu cũng không kiểm soát được.
Mắt nhìn trân trân lên trần nhà.
Tĩnh lặng như một cái xác chưa kịp lạnh.
Boruto thở ra một hơi rất nhẹ.
Không buồn.
Không giận.
Không vui.
Không có gì hết.
Chỉ còn một khoảng rỗng rãi rác trong ngực.
Và câu hỏi lặng lẽ nằm đâu đó trong lòng cậu
Boruto (kid)
Mình là cái gì trong nhà này?
/Không biết nữa, chắc là báo hoặc gì thì chịu/
Tiếng cửa đóng nhẹ. Naruto đã đi.
Hinata đang gấp chăn, Himawari ngồi chơi ở góc nhà.
Boruto ngồi im lặng trên ghế, ánh mắt hướng về sàn.
Boruto (kid)
Mẹ /ngẩng đầu lên/
Boruto (kid)
Nhà Sarada ở đâu ạ?
Hinata
Ồ là cô bé hôm qua hả /hơi bất ngờ nhưng mỉm cười hiền/
Hinata
Nhà của cô Sakura đó, để mẹ ghi địa chỉ cho con nhé /vừa nói vừa lấy một tờ giấy/
Hinata
Nhưng nhớ lễ phép nghe chưa con /đưa địa chỉ cho Boruto/
Hinata
Sarada hay mắc cỡ lắm đó
Boruto (kid)
Vâng /cầm tờ giấy, gấp lại rồi nhét vào túi áo/
Boruto đi ra cửa, không nhìn lại
Tiếc ghê, sắp có biến với Sarada rồi mà vẫn không ai biết
Ngoài đường – Gió sớm nhẹ, nắng đổ xiên xiên
Bước chân nhỏ của một đứa trẻ 5 tuổi chậm rãi băng qua con phố.
Không gấp. Không vội.
Chỉ là… cứ đi.
Cậu mở tờ giấy ra, nhìn địa chỉ.
Mắt vẫn vô cảm.
Boruto dừng lại trước một ngôi nhà nhỏ, yên tĩnh, phía trước là một giàn hoa leo tím nhạt.
Cậu nhìn lên cánh cổng đóng hờ.
Không gõ cửa.
Chỉ đứng đó, tay nắm hờ sợi dây áo khoác, nhìn vào khoảng sân bên trong.
Và cười.
Nhẹ. Ngắn. Không ra cảm xúc.
Boruto (kid)
Hôm qua cậu khiến cha cười...
Boruto (kid)
Tớ đến xem cậu là gì...
Tiếng cổng sắt cũ kẽo kẹt mở ra.
Sarada, mặc áo khoác mỏng, tay còn cầm quyển sách tô màu, nhìn ra.
Cô bé thấy cậu đứng đó – tóc vàng, mặt không biểu cảm, tay đút túi áo.
Gió lay vài sợi tóc che mắt.
Sarada (kid)
Ơ... bạn hôm qua
Boruto ngẩng lên, ánh mắt đen thẫm nhìn thẳng vào Sarada.
Cậu không nói gì.
Sarada (kid)
Cậu là... Boruto nhỉ /đứng sát cổng hơn, nghiêng đầu/
Sarada (kid)
Cậu tới tìm tớ hả?
Boruto (kid)
Mẹ cậu đâu? /hỏi, giọng đều đều như hỏi thời tiết/
Sarada (kid)
Mẹ tớ đi vắng rồi. Chắc trưa mới về /vẫn vô tư/
Sarada (kid)
Còn cha đi làm xa lắm. Tớ chưa gặp bao giờ
Boruto (kid)
/nhìn vào bên trong sân. Im lặng vài giây/
Boruto (kid)
Cậu ở nhà một mình sao?
Sarada (kid)
Ừ tớ quen rồi /mỉm cười gật đầu/
Sarada (kid)
Cậu muốn vào chơi không?
Sarada (kid)
Tớ có bút màu nè. Với bánh đậu đỏ mẹ tớ làm hôm qua ngon lắm
Boruto (kid)
/Không cử động. Chỉ nhìn Sarada thật lâu/
Boruto (kid)
/Bước vào, lặng lẽ như một bóng ma nhỏ len qua cánh cổng mở/
Sarada (kid)
Vào đi, đừng đứng đó! Tớ cho cậu tô cái mặt trời nha! /không để ý, quay lưng chạy vào nhà/
Boruto (kid)
/Nhìn theo, bước chậm rãi vào sân.
Ánh nắng rọi nghiêng qua mái hiên, vàng nhạt/
Không ai biết Boruto đang nghĩ gì.
Có thể là tò mò.
Có thể là trống rỗng.
Hoặc có thể là gì đó… mà ngay cả cậu cũng chưa gọi tên được.
Trên sàn là mấy tờ giấy, bút màu vung vãi.
Sarada ngồi xếp bằng, tóc hơi rối, chăm chú vẽ mặt trời bằng màu vàng.
Boruto (kid)
/Ngồi đối diện, không đụng gì cả, chỉ nhìn/
Ánh mắt cậu như xuyên qua trang giấy, xuyên cả màu vàng nhòe nhòe trên mặt trời trẻ con ấy.
Sarada (kid)
Đây nè, tớ vẽ mặt trời cho cậu đó /cười tươi/
Boruto (kid)
Tớ đang nghĩ... màu vàng của mặt trời là màu gì? /ngẩng lên, ánh mắt không chớp, lời nói tuôn ra như dòng nước lạnh/
Boruto (kid)
Mọi người đều tô mặt trời màu vàng nhưng mặt trời có màu không?
Boruto (kid)
Cậu đã thử nhìn vào nó bao giờ chưa?
Sarada (kid)
...Chưa. Nhìn vào đó chói lắm /ngớ người, bối rối/
Boruto (kid)
Ừ. Nó sáng đến mức không ai thấy rõ nó màu gì
Boruto (kid)
nhưng ai cũng vẽ nó màu vàng
Boruto (kid)
Vì họ sợ. Nếu không tô màu vào, thì mặt trời chẳng là gì cả ngoài một cái vệt sáng đau mắt
Sarada (kid)
...Tớ không hiểu
Boruto (kid)
Nó chỉ là khoảng trắng trống rỗng
Boruto (kid)
Giống như cha tớ
Sarada (kid)
Cậu... đang nói đến ngài hokage hả? /mở to mắt/
Một nụ cười lạ, nhẹ và chẳng vui chút nào
Boruto (kid)
Mọi người đều vẽ cha tớ bằng màu vàng
Boruto (kid)
Rực rỡ, ấm áp, ánh sáng của làng
Boruto (kid)
Nhưng tớ không thấy gì cả
Boruto (kid)
Không vàng. Không sáng. Không gì hết
Sarada (kid)
Boruto /lùi nhẹ về sau một chút. Tay vẫn giữ bút màu./
Boruto (kid)
Nếu một ngày nào đó, tớ tô mặt trời bằng màu đen… cậu nghĩ có ai nhận ra không? /nghiêng đầu, ánh mắt tối lại/
Sarada không biết trả lời thế nào.
Chỉ biết… có gì đó trong Boruto khiến cô bé cảm thấy khó thở.
Không phải vì cậu to tiếng.
Không phải vì cậu dữ dằn.
Mà vì cậu quá im lặng.
Và những lời cậu nói… không giống lời của một đứa trẻ 5 tuổi.
Sarada (kid)
Kìa... /ánh mắt cô bé bỗng lệch sang khung cửa kính bên ngoài sân/
Boruto (kid)
/quay đầu theo/
Dưới giàn hoa tím, một chú chim sẻ nhỏ đang giãy giụa. Một bên cánh bị rách, lông nhuốm máu. Nó cố bay, nhưng chỉ nhảy lạch bạch từng chút, va vào gốc cây.
Sarada (kid)
Nó bị thương rồi! /bật dậy, vội chạy ra/
Sarada nhẹ nhàng bế chú chim lên. Nó run rẩy trong lòng bàn tay.
Boruto đứng đối diện, nhìn không chớp.
Sarada (kid)
Tớ lấy hộp sơ cứu... chờ tí nhé!
Sarada (kid)
/khựng lại, do dự. Nhưng vẫn chìa tay ra, đặt con chim vào tay cậu/
Boruto (kid)
/Nâng con chim lên ngang tầm mắt/
Boruto (kid)
nó đau /nghiêng đầu, nhìn thật kỹ sinh vật nhỏ đang thở dốc trong tay mình/
Boruto (kid)
Mỗi lần nó thở là một lần nó chết dần
Âm thanh nhỏ. Gãy. Như một que diêm bị bẻ đôi.
Sarada (kid)
/trố mắt. Miệng há ra mà không kịp hét/
Con chim nằm bất động, cổ xoay lệch trong bàn tay Boruto.
Một giọt máu rơi xuống đất.
Sarada (kid)
B-Boruto… Cậu…!
Boruto (kid)
Người ta gọi đó là tàn nhẫn
Boruto (kid)
Nhưng nếu tàn nhẫn là giải thoát khỏi đau đớn, thì nó tàn nhẫn hơn khi để nó sống
Boruto (kid)
Có khi... tử tế nhất là giết nó ngay từ đầu
Sarada (kid)
/Không trả lời. Lùi lại một bước/
Boruto (kid)
/đặt con chim chết nhẹ nhàng xuống đất/
Boruto (kid)
Cậu thấy ghê sợ tớ à
Boruto (kid)
Tốt /cười. Một nụ cười rất nhỏ, méo mó, như vết rạn trên mặt hồ/
Boruto (kid)
Có sợ... thì mới nhớ
Nhưng… thay vì bỏ chạy, cô bé vẫn đứng đó.
Cô không hiểu vì sao. Cảm giác tim đập nhanh. Không phải vì ghê. Không chỉ vì sợ.
Mà vì... có gì đó ở Boruto khiến cô không rời mắt nổi.
Giống như nhìn một ngọn lửa dù biết sẽ bị bỏng… nhưng vẫn cứ muốn chạm vào.
Chú chim sẻ bé nhỏ đã chết.
Nằm im, cổ vẹo, máu rịn nơi mỏ.
Boruto (kid)
Con chim này… đau. Cánh nó gãy. Nhưng nó vẫn cố bay. Vẫn giãy.
Boruto (kid)
Giống như làng này
Boruto (kid)
Làng cũng giống con chim này /ngồi xuống cạnh cái xác nhỏ. Ngón tay chạm nhẹ lên vệt máu/
Boruto (kid)
Mọi người ở đây đều đau – nhưng vẫn cười, vẫn đi làm, vẫn thắp sáng đài Hokage.
Boruto (kid)
Chỉ để không ai phát hiện ra... rằng làng này đã hỏng từ lâu.
Sarada (kid)
/im lặng. Tim đập dồn dập./
Boruto (kid)
/Nhìn Sarada/
Boruto (kid)
Nếu một ngày nào đó tớ giết cả làng…
Boruto (kid)
Không phải vì tớ ghét họ
Boruto (kid)
Mà vì tớ muốn xem… liệu họ có thật sự 'sống' như họ giả vờ không
Rốt cuộc thằng nhóc này điên tới mức nào vậy?
Boruto (kid)
Tớ sẽ giết nó /đứng dậy. Giẫm qua cái xác chim/
Boruto (kid)
Nhanh. Gọn. Không để ai phải giãy giụa thêm
Sarada run run. Cô bé cắn môi.
Tim đập nhanh, tay lạnh ngắt.
Hình ảnh làng – con đường, mái nhà, tháp Hokage – lướt qua tâm trí cô như một cơn mưa bão.
Rồi đến hình ảnh cha – mẹ – và cả Naruto.
Và rồi là Boruto.
Boruto... đứng đó, giữa ánh sáng và máu.
Nói về việc giết làng… như đang đọc thơ.
Boruto (kid)
/Nhìn Sarada/
Sarada (kid)
Tớ sẽ không để cậu làm thế
Sarada (kid)
Tớ sẽ bảo vệ làng
Sarada (kid)
Cho dù có phải giết chính cậu
/Nhưng mà bé chỉ mới 5 tuổi thôi mà/
Boruto (kid)
Tốt đấy /bật cười/
Sarada không cười. Không rời mắt khỏi cậu.
Tận sâu trong lòng cô bé, một cái gì đó vừa nứt ra.
Một thứ tình cảm không tên. Không đơn thuần là yêu làng.
Nếu có ai dám chạm vào làng…
Nếu có ai dám khiến nó sụp đổ…
Dù đó là Boruto, hay cả thế giới…
Không do dự. Không tiếc nuối.
Và khi cô nghĩ vậy, môi cô nhếch lên một chút.
Rất nhẹ. Gần như vô thức.
Một Yandere vừa hình thành.
Vì làng. Vì sự sống.
Và có thể… vì chính Boruto.
/Thôi xong rồi, Bor nó nhét cái gì vào đầu Sar thế này/
Boruto (kid)
Nếu một ngày tớ thực sự giết làng…
Boruto (kid)
Cậu có thể giết tớ thật à?
Không phải cười nhẹ. Không phải cười vui.
Mà là một tràng cười vỡ vụn, loạn trí, kéo dài, méo mó như thể Joker đầu thai vào đứa trẻ 5 tuổi.
Tiếng cười vang trong không khí như tiếng chuông báo hiệu một điều gì đó khủng khiếp vừa được xác nhận.
/Joker phiên bản Naruto:))/
Boruto (kid)
Ha… ha ha ha… HaHAHA–
Boruto (kid)
Thật tuyệt. Thật sự tuyệt quá…
Boruto (kid)
Vì tớ... từ lâu... đã không muốn chết
Boruto (kid)
Nhưng cũng chẳng muốn sống
Boruto (kid)
Tớ chỉ muốn tìm một kẻ… đủ lý do, đủ động lực, đủ… điên… để giết tớ mà không hối tiếc.
Boruto (kid)
Và cậu–cậu là người đầu tiên, nói điều đó với ánh mắt không run
Sarada không cười.
Cô ngồi im, nhưng ngực phập phồng. Tay cô siết nhẹ tà váy.
Tâm trí cô không rối. Mà rõ hơn bao giờ hết.
Sarada (kid)
Tớ yêu làng này
Sarada (kid)
Vì nó là mọi thứ cha mẹ tớ tin tưởng. Là nơi có những con người mù quáng, nhưng sống hết mình
Sarada (kid)
Nó dối trá, nhưng không bao giờ giả vờ khi đổ máu vì hòa bình
Boruto (kid)
nghe giống mấy bài diễn văn dài của hokage ghê
Sarada (kid)
Không tớ nói thật /nhắm mắt cười nhẹ/
Sarada (kid)
Và nếu một ngày… chính tay tớ phải giết cậu – để làng được sống…
Sarada (kid)
Thì tớ sẽ giết ngay...
Boruto (kid)
Rồi vậy là chúng ta lập xong lời thề rồi nhỉ
Boruto (kid)
nếu tớ phản bội làng, cậu sẽ giết tớ
Boruto (kid)
Còn tớ... sẽ phá tan mọi thứ, chỉ để xem cậu giữ được bao nhiêu
Sarada (kid)
/gật đầu. Mắt vẫn dán vào mắt Boruto/
Boruto (kid)
/đứng dậy. Bước ra cổng. Nhưng trước khi đi, quay đầu lại/
Boruto (kid)
Giết tớ cho gọn vào nhé /mắt hí cười/
Boruto (kid)
Chứ nếu đau tớ sẽ giãy
Sarada (kid)
Tớ sẽ giết cậu đẹp đến mức cả làng phải biết ơn
Cánh cổng khép lại.
Hoàng hôn rơi trên đôi mắt hai đứa trẻ – đứa sẵn sàng chết, đứa sẵn sàng giết.
/ wao gì đây một Yandere và một Joker à:))/
Comments
바보😔👌
Đủ wow đó👌
2025-05-23
0
- ℙ𝕃𝔼ℂ𝕆ℕ - Thỏ ❤️🩹
:)))))
2025-05-17
0
- ℙ𝕃𝔼ℂ𝕆ℕ - Thỏ ❤️🩹
hi🌷🌷🌷
2025-05-17
0