Chap 2 | Mùi tanh quen thuộc

ả tác giả
ả tác giả
=))) bí idea roài hí hí
ả tác giả
ả tác giả
viết txvt là bí
ả tác giả
ả tác giả
chịu 🤷🏾‍♀️🤷🏾‍♀️
_____
Trường tan lúc 4 giờ 30. Trong khi nhiều học sinh đổ ra cổng với áo khoác hiệu, balo mới và tai nghe không dây, thì Hùng lặng lẽ rẽ lối khác. Cậu đi bộ một đoạn khá dài – qua hai ngã tư, một con hẻm nhỏ và cuối cùng là chợ Mơ, nơi mẹ cậu có sạp rau nhỏ kê sát góc hàng cá.
Mùi tanh, mùi đất ẩm, mùi xào nấu lẫn với tiếng rao, tiếng cân, tiếng cười cãi cọ – tất cả chào đón Hùng như một thế giới khác hẳn với màu áo trắng đồng phục cậu vừa gấp lại trong cặp.
Mẹ Hùng đang cúi người tỉa bó rau muống. Gương mặt sạm nắng, tóc kẹp gọn, và bàn tay đầy những vết cắt nhỏ.
Khi thấy con, bà nở nụ cười nhẹ, không hỏi nhiều – vì bà biết, thằng bé này không thích kể lể. Nhưng bà luôn nhìn vào mắt Hùng, và bà biết… hôm nay cũng không dễ dàng gì.
Mẹ Hùng
Mẹ Hùng
Về rồi hả con? Cởi áo ra không dơ
Mẹ Hùng
Mẹ Hùng
Phía sau còn bó rau ngổ chưa tỉa, giúp mẹ một tay nghen
Hùng gật nhẹ, xắn tay áo sơ mi, cột túi lại bằng dây thun rồi bắt đầu ngồi xuống phía cuối sạp. Tay cậu quen lắm rồi: rửa rau, lặt lá sâu, phân loại rau mùi, bó lại từng bó nhỏ. Những vết xước, mùi đất bám tay – không bao giờ khiến cậu thấy xấu hổ.
Chỉ có… mỗi lần nghe ai đó đi ngang qua và gọi.
"Ủa, học sinh trường Đăng Quang mà bán rau hả?”
Thì cậu mới thấy tim mình hơi gợn.
______
Trời nhá nhem, chợ tàn. Mẹ con Hùng thu dọn rau còn lại, phân ra: cái nào để mai, cái nào cho hàng xóm, cái nào úa thì đem cho gà ăn. Gió cuối ngày lạnh và bụi. Nhưng mẹ Hùng lúc nào cũng sắp xếp mọi thứ gọn gàng, ngay cả khi mệt bở hơi tai.
Trên đường về, mẹ hỏi nhẹ.
Mẹ Hùng
Mẹ Hùng
Nay đi học buổi đầu ổn không con?
Quang Hùng
Quang Hùng
Ổn, mẹ !
Mẹ Hùng
Mẹ Hùng
Có làm quen được bạn nào không?
Hùng ngập ngừng một chút. Rồi gật.
Mẹ không hỏi thêm. Bà biết con mình giống ai – cũng ít nói, cũng tự gồng, cũng luôn giấu nước mắt sau lưng người khác.
Đúng lúc đó, Đức Duy đi xe điện ngang qua chợ, vô tình thấy Lâm đang sắp rau cùng mẹ. Cậu không dừng lại, không hỏi gì – chỉ giơ tay vẫy và cười thật tươi.
Đức Duy
Đức Duy
Ê Hùng ! Ngày mai có bài kiểm tra Hoá đó, nhớ ôn nhaa
Rồi phóng xe đi như chưa từng có gì đặc biệt xảy ra.
Nhưng trong lòng của cả hai mẹ con như được điều gì đó làm vui hơn một chút.
Nét mặt của Hùng như được nhẹ hơn một chút, cười nhẹ rồi nói.
Quang Hùng
Quang Hùng
Nay cô giảng hay lắm mẹ ạ !
Mẹ Hùng
Mẹ Hùng
Ừm, con cố gắng nhé !
____
Về đến nhà, Hùng vào tắm. Mùi bùn đất trôi đi theo làn nước. Cậu nhìn vào gương.
Người ta sẽ cười khi thấy cậu bán rau. Họ sẽ nghĩ đó là nhục.
Nhưng với Hùng, giúp mẹ bán rau không nhục. Nhục là khi có tất cả mà khinh người, là khi giẫm lên người khác để thấy mình cao hơn.
Cậu soi gương, mỉm cười. Ngày mai lại đến lớp. Có thể lại là một ngày không dễ dàng.
Nhưng ít nhất… cậu biết mình là ai.
_____
Tiết Toán – sáng thứ ba hôm sau. Lớp học chìm trong tiếng phấn viết bảng và tiếng lật vở sột soạt. Cô giáo đang giảng về phương trình lượng giác, giọng đều đều nhưng rõ ràng. Bảng đã kín hai phần ba, vở của Hùng cũng gần hết trang.
Hùng đang chăm chú ghi chép thì một tờ giấy nhỏ bị đẩy từ phía bên trái sang.
Là Dương.
Tờ giấy được gấp vuông, chữ viết nguệch ngoạc: “Ghi bài hộ, từ đoạn cô dạy nãy giờ. Tao đau tay. Đừng hỏi.”
Hùng liếc sang.
Dương ngồi ngửa người, chân gác lên chân, tay trái vẫn đang cầm điện thoại giấu dưới bàn. Tay phải khoanh lại như đang… nghỉ ngơi.
Hùng nhìn xuống dòng chữ mình đang viết dở. Cậu không nói gì. Tay dừng một giây, rồi lặng lẽ lấy thêm một tờ giấy, bắt đầu chép lại toàn bộ từ đầu bài giảng đến giờ. Không vì sợ.
Mà vì không muốn đôi co trong một tiết học quan trọng.
_____
Cuối giờ, khi chuông reo, mọi người lục tục đứng dậy. Hùng đưa tờ chép lại cho Dương, định đứng lên đi ra ngoài thì… Dương không nhận.
Đăng Dương
Đăng Dương
Viết lại cho rõ ràng. Chữ mày khó đọc
Đăng Dương
Đăng Dương
Đừng có làm qua loa !
Một vài bạn gần đó quay sang nhìn. Có người khẽ nhíu mày, có người chỉ cúi mặt như thể đã quá quen với chuyện này.
Hùng đứng yên. Tay vẫn cầm tờ giấy. Mắt nhìn Dương.
Ánh mắt của cậu không tức giận, không phản kháng, chỉ có một sự bình thản lạnh lẽo – như thể… cậu đã quen với việc bị đối xử bất công, nhưng không còn để nó xâm nhập vào lòng mình.
Đăng Dương
Đăng Dương
Mày nhìn cái gì? Không thích thì đừng ngồi cạnh tao
Quang Hùng
Quang Hùng
Mình không thích, nhưng chỉ ngồi theo chỗ cô xếp thôi !
Dương hơi khựng lại. Cậu ta không quen với việc “nạn nhân” trả lời như vậy – vẫn lễ phép, nhưng không cúi đầu.
Hùng bước ra khỏi lớp trước, không quay đầu lại. Tờ giấy vẫn trong tay, giờ đã nhăn nheo.
Thành An cùng vài người khác đuổi theo cậu sau hành lang, hỏi nhỏ.
Hoàng Hùng
Hoàng Hùng
Nó lại bắt cậu chép bài hả?
Hùng cười nhẹ, khẽ gật đầu.
Phong Hào
Phong Hào
Cậu không nói với cô giáo à?
Quang Hùng
Quang Hùng
Không cần. Mình biết mình đang học ở môi trường nào mà !
Đức Duy
Đức Duy
Ít nhất cậu cũng phải nói với cô giáo cho đổi chỗ chứ !?
Thành An nhìn cậu thêm một lúc rồi thở dài.
Thành An
Thành An
Hùng này… nếu cậu cần, mình sẵn sàng ngồi đổi chỗ !
Hùng hơi bất ngờ. Nhưng rồi cười – thật sự. Không phải cười gượng, không phải nhếch môi. Là một nụ cười ấm áp giữa ngày học nhiều mây.
Quang Hùng
Quang Hùng
Cảm ơn. Nhưng chưa cần đâu
Quang Hùng
Quang Hùng
Mình muốn xem… con người đó sẽ còn ép mình được bao lâu !
______
ả tác giả
ả tác giả
bắt đầu nghe lời góp ý từ mng ạ
ả tác giả
ả tác giả
góp ý nhiệt tình để tui sửa dần nhaaa
ả tác giả
ả tác giả
iu iu
Hot

Comments

nghiện domicmasterd doogem vll

nghiện domicmasterd doogem vll

cho thoại nhiều ii

2025-04-24

1

🐢

🐢

Hay vcllllll

2025-04-22

1

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play