Tình Yêu Giấu Trong Vở Ghi Chép | Dương Domic X Quang Hùng Masterd
Chap 1 | Học sinh mới
❗️BỘ NÀY KHÔNG DÙNG TEENCODE, ICON TRONG LỜI THOẠI ❗️
ả tác giả
nhắc nhẹ là khá nhiều chữ đấy
ả tác giả
lười đọc thì thôi nha 😭😭
Sáng hôm ấy, nắng lên rất chậm. Những tia đầu tiên rón rén len qua từng kẽ lá, vẽ thành những vệt sáng nhạt trên con đường dẫn vào cổng trường.
Tiếng ve đã dịu lại sau một đêm dài, nhường chỗ cho thứ âm thanh trong trẻo hơn – tiếng lá cọ vào nhau và tiếng cười rúc rích vang lên lẫn trong gió.
Trường học trong buổi sớm tháng Tư mang một vẻ dịu dàng đến lạ.
Cậu đứng trước cửa lớp 11A1, áo đồng phục mới tinh, tay ôm chiếc ba lô đen đã cũ.
Lê Quang Hùng - người mà đã được giáo viên nói sẽ chuyển vào lớp học từ sáng nay, giờ đang hiện diện, bằng xương bằng thịt, trước ánh nhìn đầy tò mò của gần ba chục con người trong lớp học đã quá quen với nhau.
Cô giáo
Nào cả lớp ! Trật tự !
Đăng Dương
Đang trong trận, phiền quá bà cô !!
Cô giáo
Đăng Dương trật tự !!
Cô giáo
Cả lớp hướng mắt lên đây, đây là bạn học sinh mới chuyển vào lớp mình
Cô giáo
Giới thiệu mình đi em !
Quang Hùng
D-dạ..chào mọi người, mình là Lê Quang Hùng !
Quang Hùng
Rất vui vì được chuyển vào lớp mình học ạ
Đăng Dương
Szzz, nhìn nghèo thế kia vào đây kiểu gì không biết !?
Quang Anh
Chí lí chí lí !!
Cô giáo
Đăng Dương ! Em ăn nói kiểu gì thế hả !?
Quang Hùng
Dạ thôi không sao đâu ạ !
Cô giáo
À, còn đúng mỗi chỗ dưới góc kia là trống thôi, em có ngồi được không ?
Không khí trong lớp thoáng chùng xuống khi cô giáo vừa dứt lời. Vài ánh mắt trao đổi nhanh như điện giật.
Ai cũng biết Dương – "học sinh cá biệt", thường xuyên vắng học, luôn mặc sơ mi lệch cúc và chẳng bao giờ mang đủ tập sách.
Đã thế, xung quanh chỗ đó còn có cả Quang Anh, Minh Hiếu, Hải Đăng, Thái Sơn - đều là thành phần "máu mặt" trong trường, chẳng kém gì Đăng Dương.
Nhưng vì Hùng hiểu rõ thân thế của mình khi vào trường này nên cũng chẳng dám từ chối nửa lời.
Hùng bước về phía bàn cuối, trái tim đập nhè nhẹ như tiếng bút gõ vào mép bàn.
Cậu chưa kịp kéo ghế ngồi xuống thì Dương đã đẩy cái ghế ra bằng chân, ngửa người tựa vào tường, nhếch môi.
Đăng Dương
Sao tao phải ngồi cạnh cái thằng này không biết !?
Đăng Dương
Cút ra hành lang mà ngồi, ngồi đây không biết ngại à ?
Giọng khàn và đục như thể chưa từng cười thật sự.
Hùng nhìn thẳng vào mắt Dương – đôi mắt sẫm, lạnh, bất cần – rồi nhẹ giọng đáp.
Quang Hùng
Mình chỉ ngồi đúng chỗ cô chỉ thôi !
Quang Hùng
Cũng không ai muốn ngồi với cậu đâu !
Một giây im lặng, rồi Dương bật cười – nửa như thích thú, nửa như giễu cợt.
Đăng Dương
Mày cũng được đấy, tốt !
Thực ra Hùng cũng phải gồng dữ lắm chứ, làm sao giữ bình tĩnh trước "một ổ" học sinh cá biệt như thế này được.
Cô giáo bắt đầu giảng bài – một đoạn trích trong tác phẩm Chiếc thuyền ngoài xa của Nguyễn Minh Châu. Bài học xoay quanh “cái nhìn nghệ thuật” và “sự thật phía sau vẻ đẹp bề ngoài”.
Càng nghe, Hùng càng thấy kỳ lạ. Cái cách cô miêu tả người nghệ sĩ nhiếp ảnh phát hiện sự thật đằng sau vẻ đẹp bức ảnh – nó giống như cảm giác của cậu ngay lúc này: lớp học có vẻ ồn ào, náo nhiệt, nhưng đằng sau nó là sự chia rẽ, là ranh giới vô hình giữa “chúng tôi” và “kẻ lạ”.
Cô giáo
Hùng, em có suy nghĩ gì về chi tiết người đàn bà bị đánh nhưng vẫn xin tòa không bỏ tù chồng?
Cả lớp quay xuống. Dương mở mắt.
Hùng nuốt khan, rồi trả lời chậm rãi.
Quang Hùng
Em nghĩ… nhiều người không chọn cách thoát ra, vì họ không biết đi đâu
Quang Hùng
Ở lại có khi không phải vì yêu, mà vì sợ… cô đơn
Lớp học im lặng trong vài giây. Cô giáo nhìn Hùng, gật đầu chậm.
Cô giáo
Một câu trả lời rất trưởng thành, cảm ơn em !
Dương quay sang liếc Hùng – không nói gì, nhưng trong ánh mắt ấy thoáng có một điều gì đó… khác.
Không còn là sự giễu cợt nữa, mà là chút gì đó như… tò mò.
Ra chơi, một số bạn học sinh khác bu quanh bàn của Hùng.
Hoàng Hùng
Này này, cậu từ đâu chuyển đến vậyy
Quang Hùng
À ờ..m-mình từ quê lên !
Phong Hào
Chời ơii, người gì mà trắng thế !!
Quang Hùng
Cũng bình thường thôi màa
Thành An
Trắng bóc như quả trứng này còn kêuuu
Thành An
À, mình là Thành An
Thành An
Học sinh dễ thương nhất lớp nàyy
Đức Duy
Bậy, mình dễ thương hơn. Mình là Đức Duyy
Hoàng Hùng
Mình cùng tên với nhau đấy, mình là Hoàng Hùngg
Phong Hào
Còn mình là anh mấy đứa này, tên Phong Hào !
Quang Hùng
À..r-rất vui được làm quen với mọi người
Thành An
Không phải ngại gì đâu, bạn bè cả màa
Nhân vật nữ
Sướng nhất Hùng nhé, được ngồi cạnh hotboy trường đấy !!
Ánh mắt Hùng có chút khó hiểu, quay sang nhìn thoáng Dương một cái đầy ghét bỏ.
Quang Hùng
"Gì ? Tên này mà là hotboy á !?"
Quang Hùng
"Trường này loạn hết rồi à.."
Tiết thứ tư kết thúc. Cả lớp lục đục đứng dậy, chuẩn bị ra căn-tin hoặc về phòng nghỉ trưa. Không khí trở nên hỗn loạn trong vài phút – tiếng ghế xô, tiếng cười cợt, và cả tiếng cãi vã đâu đó giữa nhóm bạn trai ở dãy bàn cuối.
Hùng thu dọn tập vở, vẫn yên lặng như mọi khi. Cậu đã dần quen với nhịp lớp, nhưng khoảng cách thì vẫn còn nguyên – như một bức tường mỏng, trong suốt nhưng không thể xuyên qua.
Dương ném bút lên bàn, uể oải đứng dậy, rồi quay sang, giọng nhát gừng.
Đăng Dương
Tao đói. Xuống căn-tin mua cho tao hộp mì xào, thêm xúc xích
Hùng khựng lại. Cậu nhìn Dương – ánh mắt thẳng và bình tĩnh. Không chống đối, nhưng cũng chẳng phục tùng.
Quang Hùng
Cậu có chân, tự đi mà mua !
Dương nhướng mày, ngửa người dựa vào bàn, đôi mắt tối lại trong vài giây.
Không ai từ chối Dương theo cái kiểu đó. Nhất là học sinh mới.
Quang Hùng
Mình không rảnh làm osin cho ai hết !
Hùng trả lời, giọng đều đều, không cần cao.
Đăng Dương
Cũng đừng tưởng tao im lặng là tao sợ nhé thằng nghèo !
Dương bật cười – nhưng không phải tiếng cười vui vẻ. Là kiểu cười khô khốc, lẫn chút khinh bỉ.
Đăng Dương
Mới vô lớp mà biết bật rồi ha. Muốn gây chuyện?
Hùng đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt Dương.
Quang Hùng
Mình không muốn gây chuyện. Nhưng cũng không để ai đạp đầu
Trong khoảnh khắc đó, cả hai im lặng. Không ai lùi bước. Bàn tay Dương khẽ siết thành nắm đấm, nhưng rồi thả ra, nhếch môi.
Rồi quay đi, bỏ ra khỏi lớp.
Thành An – người vẫn quan sát từ đầu đến cuối – bước lại gần, gật đầu nhẹ.
Thành An
Nãy giờ… là lần đầu có người từ chối Dương mà chưa ăn đập đó
Hùng thở ra một hơi dài. Không phải vì căng, mà vì biết mình vừa bước vào một "cuộc chiến ngầm" – và từ nay, sẽ chẳng còn ai che chở.
Nhưng cũng không hối hận.
Đức Duy
Thôi cũng muộn rồi, đi ăn với bọn mình nha?
Hoàng Hùng
Đi đi, nay bọn mình sẽ đãi cậu một bữa no nê dưới căn tin luôn !!
Quang Hùng
À ừm mình..cảm ơn !
ả tác giả
nhiều chữ thấy bà=)))
Comments
Yinnie🐼
ê nha đập cho ông phát giờ
2025-04-18
1
nhi phạm
chuyện bạn này hay quá ra nhanh nhanh nha bà ơiiii
2025-04-18
2
nghiện domicmasterd doogem vll
bà viết nhiều thoại lên dc k áa
2025-04-24
1