Tình Yêu Giấu Trong Vở Ghi Chép | Dương Domic X Quang Hùng Masterd
Chap 3 | Nước cam ngọt gắt
Buổi trưa hôm đó, lớp 11A1 chỉ còn lại vài học sinh ở lại vì trời mưa bất chợt. Hùng ngồi một mình ở bàn cuối, lặng lẽ lật sách.
Cậu biết trời mưa ở thành phố này không chỉ làm ướt sân trường – mà còn khiến những người như cậu càng bị tách biệt hơn.
Dương không về. Và tệ hơn, hội bạn thân của Dương – bốn đứa con trai nổi tiếng “gấu” và “ngổ” nhất lớp – cũng ở lại.
Hùng cảm nhận rõ những ánh mắt liếc về phía mình như đang thì thầm: “Nó đó – thằng học sinh mới dám bật lại Dương.”
Mọi chuyện bắt đầu từ một vỏ nước cam.
Hùng đứng dậy, vừa quay lưng thì từ đâu đó, một tiếng “bụp” vang lên phía sau – nước ngọt lạnh dính ướt cả lưng áo trắng. Một tràng cười ồ vang lên, và giọng Dương lạnh như đá.
Đăng Dương
Ủa, dính vào rồi à? Xui ghê
Hùng siết chặt tay. Mặt đỏ bừng, nhưng vẫn quay lại, không nói lời nào.
– Hay là… mày không thích nước cam? – Một thằng húi cua bên cạnh hùa theo cười khẩy.
Đăng Dương
Vậy mày thích thứ gì thế? Coca? Hay... nước cống?
Lại cười. Tiếng cười của bầy sói.
Ngay lúc ấy, Minh Khang – học sinh con nhà giàu, luôn ngồi bàn đầu, áo sơ mi trắng ủi phẳng, giày Adidas trắng như tuyết – đứng dậy đi ngang qua, lướt nhìn Hùng từ đầu đến chân, ánh mắt đầy chán ghét.
Nhân vật nam
Thật… không hiểu sao trường mình dạo này lại nhận mấy loại thế này vô. Cái vibe nghèo nó ám cả lớp.
Câu nói ấy không cần to. Nhưng sắc. Sắc như dao cắt thẳng vào cổ họng.
Hùng đứng sững. Lưng áo ướt lạnh, tay run nhẹ. Không ai lên tiếng. Không ai bênh vực.
Chỉ có tiếng mưa đều đều ngoài cửa sổ – và một cảm giác nghẹn ngang ở lồng ngực.
Dương dựa vào tường, ánh mắt nửa tò mò, nửa chờ đợi. Dường như đang đợi xem Lâm sẽ làm gì. Chống lại? Chạy trốn? Hay sụp đổ?
Nhưng Hùng chỉ nhặt chai nước dưới đất lên. Nhìn nó một lúc lâu. Rồi đặt lại lên bàn, giọng bình thản đến lạnh người.
Quang Hùng
Mấy người ném thứ gì cũng được
Quang Hùng
Nhưng nếu mong mình sợ hay van xin thì chắc sẽ thất vọng thôi !
Cậu quay đi, bước ra cửa.
Chưa từng run. Cũng chưa từng khóc.
Chỉ là… trái tim thì nặng như đá.
Dương thoáng khựng. Nụ cười trên môi bị kéo lại giữa chừng. Đám bạn vẫn đang cười to, nhưng với cậu… âm thanh bỗng trở nên lạc quẻ.
Cậu ngồi xuống ghế, vờ cúi xem điện thoại, nhưng ánh mắt vẫn liếc về phía Hùng đang lặng lẽ bước ra khỏi lớp. Không ai cản. Không ai quan tâm.
Và lần đầu tiên trong nhiều tháng, Dương cảm thấy có gì đó sai sai.
Không phải vì Hùng phản kháng.
Mà chính vì… cậu ta không làm gì cả.
Không chửi rủa, không đánh nhau, không tìm thầy cô, cũng không van xin như mấy đứa khác.
Chỉ có sự im lặng, nhưng im lặng đến mức… khiến Dương không thể nào ngồi yên trong lòng.
Chiều thứ ba. Trường vắng hơn mọi khi. Mấy lớp buổi sáng đã tan, chỉ còn vài tiếng vọng của những câu chuyện rì rầm trong các phòng học khu B.
Trời không nóng, nhưng oi. Gió lướt qua cửa sổ cũng mang theo mùi bụi đường và hơi nước từ sân xi măng vừa tưới.
Hùng ngồi ở bàn cuối dãy trong – chỗ cậu được xếp ngồi cạnh Dương.
Cậu mở vở, chép đề bài Sinh học từ bảng. Mắt vẫn còn thâm quầng vì ngủ ít, nhưng nét chữ vẫn đều và gọn.
Dương thì nằm dài ra bàn, một tay gác lên trán, tay kia vẽ nguệch ngoạc gì đó lên mặt bàn bằng bút xóa.
Dương gọi nhỏ, giọng nửa khinh thường nửa trêu chọc.
Đăng Dương
Làm luôn bài tập đấy hộ tao
Hùng vẫn nhìn vào đề, không quay lại.
Quang Hùng
Tự làm đi. Có phải không biết đâu?
Đăng Dương
Tao lười. Với lại mày ngoan mà
Đăng Dương
Ngoan thì phải giúp chứ?
Dương cười nửa miệng. Mấy đứa ở bàn sau khúc khích, không rõ đang cười chuyện gì – có thể là cười Hùng, có thể là hùa với Dương.
Hùng im lặng. Cậu vẫn viết, nhưng tay hơi chậm lại. Một chút ngượng, một chút tức, và một chút quen thuộc. Sự quen thuộc khi bị coi thường.
Một lúc sau, Dương đưa tay giật hẳn quyển vở của Hùng.
Đăng Dương
Không cho thì tao lấy luôn. Gì căng?
Lúc đó, Phong Hào quay xuống từ bàn trên, cau mày.
Phong Hào
Trả vở lại cho Hùng đi
Phong Hào
Bài này dễ mà, không lẽ không làm được?
Dương nheo mắt. Không nói gì. Nhưng tay vẫn giữ quyển vở.
Hùng chậm rãi quay sang nhìn Dương. Ánh mắt cậu không nóng nảy. Chỉ có sự kiên quyết lạnh lẽo – cái kiểu nhìn khiến người ta phải ngừng cười.
Quang Hùng
Trả đây. Mình học vì mình, Dương
Quang Hùng
Cậu muốn đùa thì tìm ai khác đi
Câu nói không to. Nhưng đủ khiến vài ánh mắt trong lớp quay lại.
Dương nhếch môi, quăng vở lên bàn, tặc lưỡi.
Đăng Dương
Rồi, rồi. Làm như giỏi lắm !!
Nhưng lần này – không có ai cười theo cậu ta. Ngược lại, có vài đứa trong nhóm quay mặt đi.
Tiết học trôi tiếp. Cô giáo vẫn giảng. Nắng ngoài cửa đã bớt gắt. Mồ hôi trên trán Hùng dịu lại. Và trong lòng cậu, có một cảm giác rất nhỏ đang nảy lên.
"Mình không còn là kẻ im lặng nữa."
"Không cần ồn ào. Không cần phản kháng ồn ã."
"Chỉ cần không cho phép ai dẫm lên mình."
Chiều đó, Dương trên ô tô về nhà, nhưng tâm trí vẫn quay cuồng với hình ảnh cái lưng áo ướt, và đôi mắt không hằn học của Hùng.
Chỉ có một chút gì đó nhói – nhẹ thôi, nhưng khiến cậu phải rướn người ra sau ghế, thở dài.
Có thể… mình đã sai người rồi?
Hoặc… người đó khác với tất cả từ trước đến giờ?
Tối hôm đó, tin nhắn trong group lớp xuất hiện một tấm hình: Hùng với áo ướt, lưng loang nước, mặt cúi gầm.
Caption:
“Welcome to 11A1. Survival mode: ON.”
Biểu tượng haha tràn ngập. Không ai thấy có gì sai.
Hùng đọc, im lặng. Cậu không rời group. Không rời lớp. Nhưng trong lòng, một điều gì đó vừa nứt ra – nhẹ thôi, nhưng rõ ràng.
ả tác giả
viết xong thấy tội hùng vl
ả tác giả
=))) xuống đnguc mất
Comments
Yinnie🐼
xuống thì ai viết truyện cho tui đọcccc
2025-04-24
1