| Bungou Stray Dogs | Khúc Cầu Hồn Hoa Đen
|1| Dưới Tầng Sâu: Hoa đen Không Nở
Không ai từng biết đến sự tồn tại của “Phòng thí nghiệm Số 27” - một địa ngục ngầm nằm sâu dưới lòng đất, ẩn mình dưới lớp vỏ bọc của một nhà máy rỉ sét đã bị bỏ hoang ở rìa Yokohama. Nơi mặt đất là những mảng bê tông nứt gãy, khung thép hoen gỉ và bầu không khí đặc quánh mùi mục nát của thời gian. Nhưng bên dưới đó, từng tầng từng tầng một, là một thế giới khác. . .lạnh lẽo, vô cảm, và chết chóc.
Những đứa trẻ được đưa đến đây khi mới vừa tròn bảy tuổi.
Độ tuổi mà lẽ ra các em phải được chơi đùa dưới ánh nắng, cười đùa bên bạn bè và gia đình. Nhưng chúng lại được nhét vào những thùng container lạnh lẽo như quan tài, bị niêm phong chặt chẽ và vận chuyển như hàng hóa không còn giá trị. Không ai biết bọn trẻ đến từ đâu, và cũng chẳng ai quan tâm. Với những kẻ vận hành nơi này, chúng chỉ là “mẫu thử nghiệm.”
Tiếng khóc, tiếng hét, tiếng đập mạnh vào vách container vang vọng trong đêm. Có những đứa trẻ sợ hãi đến phát điên, dùng móng tay cào nát da thịt mình. Có đứa hoảng loạn đến mức cắn lưỡi tự sát, cái chết diễn ra trong im lặng, để lại mùi tử khí ám trong không gian vốn đã chật chội và ngột ngạt. Khi container được mở ra, có khi người ta phải lôi xác ra trước, để tránh lây nhiễm bệnh dịch cho những đứa còn sống.
Kujou Sayaka
| Ngồi ở một góc, vô hồn nhìn chúng | “Lũ ngốc chết rồi à? Vậy cũng tốt...không cần thứ trải nghiệm kinh khủng đó.”
Kujou Sayaka
“Thật đáng khinh thường...thay vì tự tổn thương bản thân thì nên tìm cách bảo tồn cái mạng suýt chết này đi.”
Không tên, không quá khứ, không tương lai. Những đứa trẻ ấy tồn tại như những con số, những đơn vị sinh học không hơn không kém.
Nơi này không có sự sống, chỉ có thí nghiệm, đau đớn, và những cái chết không ai ghi lại. Phòng thí nghiệm Số 27 chính là cánh cổng dẫn đến địa ngục, nhưng lại được xây dựng bằng bàn tay con người. Và những đứa trẻ, chúng chỉ là những linh hồn bị giam cầm. . .mãi mãi không thể thoát ra.
Tầng 5 không chỉ có mình Sayaka.
Nơi đó là địa ngục thực sự dành cho hơn 40 đứa trẻ, từ 6 đến 15 tuổi. Chúng không có tên, chỉ là “sản phẩm thất bại” trong các thí nghiệm kích hoạt năng lực nhân tạo. Những đứa trẻ bị xem như vật mẫu, được đánh số và tự đặt cho mình những biệt danh để giữ lấy chút nhân tính còn sót lại.
Kujou Sayaka
Chậc, thả tôi ra!! Các người làm tôi đau đấy—
Sayaka vùng vẫy dữ dội trong nỗ lực tuyệt vọng thoát khỏi bàn tay lạnh ngắt và đầy sức mạnh của kẻ thí nghiệm. Những móng vuốt vô hình như gông cùm siết chặt lấy tay chân cô, kéo lê cô qua hành lang tối om. Cô không gào lên, chỉ đá loạn xạ, nhưng tất cả chỉ như những âm thanh lạc lõng trong khoảng không chết lặng.
Hắn thô bạo ném cô vào một căn phòng rộng lớn, cánh cửa đóng sầm sau lưng. Không gian xung quanh lạnh lẽo và trống rỗng đến rợn người. . .không có đồ đạc, không có cửa sổ, chỉ có bốn bức tường màu xám tro phủ đầy mùi ẩm mốc và hoang lạnh.
Kujou Sayaka
Tất nhiên là có sao rồi...Đau quá, cái thằng điên đấy không thương hoa tiếc ngọc gì cả.
Nhân vật quần chúng
: Cậu ồn quá đấy, thủng màng nhĩ của tôi rồi đây này...nhỏ tiếng chút là chết sao?
Shiro - một cậu bé mù nhưng có thính giác siêu nhạy, thường lắng nghe nhịp tim của những đứa trẻ khác để đoán cảm xúc.
Nhân vật quần chúng
: | Mỉm cười | Đừng để tâm đến Shiro-kun...cậu ấy hơi lạnh lùng chút nhưng rất ấm áp.
Nene - bé gái tóc xoăn đỏ, luôn cười dù hoàn cảnh có tồi tệ thế nào. Cô bé vẽ nghịch ngợm bằng than lên tường như để thắp lên một tia hy vọng mong manh.
Nhân vật quần chúng
|Nene| Tớ là Nene, hân hạnh gặp cậu.
Kujou Sayaka
Tôi nói chuyện bình thường thôi mà cậu ta kêu như bị tra tấn vậy. Nếu yếu ớt đến thế thì đừng ra ngoài, thế giới này ồn lắm.
Nhân vật quần chúng
|Shiro| Này, đây là tính gây sự à?
Nhân vật quần chúng
: Thôi nào, thôi nào...bạn bè đồng cảnh với nhau cả mà, đừng gay gắt như thế!
Nhân vật quần chúng
: Chị là Rikka! Nảy chị thấy người đó ghì chặt tay em, chắc hẳn đau lắm nhỉ?
Nhân vật quần chúng
|Rikka| Để chị xem nào...
Kujou Sayaka
...| Lặng lẽ ngồi một góc |
Sayaka ban đầu chỉ là một bóng im lặng. Cô không nói, không cười, không ngủ. Mắt mở trừng trừng như đang trốn chạy khỏi ký ức. Nhưng chính Nene - với nụ cười ấm áp và trái tim rộng lớn. . .là người đầu tiên dám nắm lấy tay Sayaka và thì thầm bằng chất giọng non nớt:
Nhân vật quần chúng
|Nene| Cậu có đôi mắt buồn quá. Giống như sắp biến mất vậy...
Kujou Sayaka
Kujou Sayaka...
Kujou Sayaka
Là tên của tôi.
Nhân vật quần chúng
|Nene| Tớ hiểu rồi!
Mỗi ngày trôi qua như một vòng lặp vô tận của địa ngục. Sayaka dần không còn cảm giác về thời gian - chỉ còn lại những cơn đau. Tiêm thuốc, kiểm tra, ép uống những chất lỏng đục ngầu với mùi kim loại nồng nặc. . .Cơ thể cô run lên mỗi lần bị buộc phải tiếp nhận chúng, nhưng điều đó chẳng bao giờ dừng lại.
Lũ trẻ bị chia nhóm, đẩy vào những căn phòng mô phỏng được dựng lên để mô phỏng các tình huống cực đoan: cháy rừng, bão tố, quái vật. Chúng gọi đó là “kích thích tiềm năng”. Nhưng tất cả chỉ là những cái cớ cho việc hành hạ thể xác và tâm trí. Tiếng hét vang vọng trong hành lang, tiếng khóc nức nở bị bóp nghẹt bởi nỗi sợ hãi.
Không có sự tiến triển? Chúng sẽ bị “thanh lý”. Một cụm từ lạnh lùng, vô cảm. . .như thể sinh mạng chỉ là con số trong bảng báo cáo.
Kujou Sayaka
Đừng có mà khóc nữa, ồn ào chết đi được! Khóc có giúp thay đổi được tình trạng không? Cứ khóc, khóc mãi, khóc miết thì cũng chẳng ai thương hại đâu.
Nhân vật quần chúng
|Nene| | Gượng cười | Đ-Đúng vậy...Kujou-san nói đúng, hai người đừng khóc nữa!
Nhân vật quần chúng
|Shiro| Cậu thì biết gì chứ? Làm bộ trưởng bộ lạc quan với tình cảnh đã được định sẵn này sao?! Đừng có mà nở nụ cười cố cố tỏ ra là mình ổn!! Thứ kinh tởm nhà cậu.
Nhân vật quần chúng
|Nene| Mọi chuyện sẽ ổn thôi mà phải không, chị Rikka..?- Họ nói rằng sẽ đưa chúng ta ra ngoài sau khi xong chuyệ—
Kujou Sayaka
Mở mắt ra đi, đồ ngu!
Kujou Sayaka
Cậu còn tin vào mấy lời rác rưởi đó à? Chúng ta chỉ là công cụ, là những con chuột bạch cho bọn họ thử nghiệm! Tỉnh lại đi!
Kujou Sayaka
Này Rikka, chị tính ủ rũ như thế đến chừng nào?
Nhân vật quần chúng
|Rikka| Không...Không, làm ơn đừng đến đây, đừng thí nghiệm tôi, tôi sợ, tôi đau lắm—
Shiro là người đầu tiên biến mất.
Hôm đó, cậu được gọi đi “kiểm tra đặc biệt” như thường lệ. Nhưng khi buổi tối trôi qua và bữa ăn được đẩy vào qua khe cửa sắt, chỗ trống bên cạnh vẫn lạnh lẽo, không một bóng người. Sayaka chờ…chờ thêm một giờ, rồi một ngày. Nhưng Shiro không trở lại nữa.
Sáng hôm sau, buồng giam số 03 bị niêm phong bằng những dải băng đỏ và bảng cảnh báo màu đen. Mùi máu tanh nồng vẫn phảng phất trong không khí. Dưới khe cửa, máu thấm ra thành từng vệt dài, loang lổ, đỏ đến gai người. Không ai nói gì. Không ai dám hỏi.
Nene vẫn gắng gượng nở một nụ cười. Đôi môi run run, mắt long lanh như sắp vỡ vụn.
Nhân vật quần chúng
|Nene| Chắc Shiro được ra ngoài rồi…Bọn mình cũng sắp được về thôi, đúng không?
Sayaka chỉ nhìn cô, không đáp. Trái tim cô như thắt lại, bởi ngay cả một lời an ủi lúc này cũng trở nên tàn nhẫn.
Cô đã bắt đầu ghi nhớ mọi thứ: từ chu trình thí nghiệm đến cả những mật khẩu khóa điện trên màn hình. Cô không tin vào cái gọi là “ra ngoài” nữa.
Comments