[RhyCap] Thế Giới Này Có Em
KÍ ỨC BỊ NIÊM PHONG
[Khung cảnh: Phòng thư viện trường Kisaragi – ánh sáng mờ, bụi bặm, Q.anh đang lật xem sổ ghi chép cũ]
Quang Anh
//nghĩ// Mình không tin một người có thể sống mà không có cảm xúc.
Cô ấy đang giấu. Nhưng... tại sao?
Và tại sao chỉ mình mình thấy được?
[Q.anh tìm thấy một tờ giấy cũ – bên trên có dòng chữ mờ nhòe:]
Quang Anh
“Lễ Gương Lặng – nghi thức xóa cảm xúc để bảo vệ học sinh khỏi chính mình."
Quang Anh
//thì thầm// Gương lặng
[Khung cảnh: Em đang ngồi ở sân sau trường, nơi không ai đến. Ánh nắng chiếu xuyên qua mái lá, yên bình nhưng cô đơn.]
Đức Duy
//nghĩ//Mình không nên nhớ. Không được nhớ
Nếu ký ức quay về…
Tất cả sẽ sụp đổ.
[Q.anh bước tới, đưa cho Em tờ giấy cũ.]
Quang Anh
– Cậu từng tham gia nghi lễ này phải không?
Đức Duy
//giật mình, lùi lại//
– Cậu lấy nó ở đâu?
Quang Anh
//nhìn thẳng//
– Trả lời đi, Em. Cậu không vô cảm. Cậu bị lấy mất cảm xúc.
[Em im lặng. Một giọt nước mắt rơi xuống. Nhưng không ai thấy – ngoại trừ Q.anh.]
Quang Anh
//thấy giọt nước mắt màu bạc// Giọt lệ... không màu.
Cảm xúc bị khoá chặt đến mức không còn sắc.
Nhưng nó vẫn tồn tại!
[Cảnh chuyển nhanh – Phòng hội học sinh. Kaito nhìn xuống sân trường từ cửa sổ.]
Kaito
//nghĩ//
Q.anh... cậu bắt đầu chạm vào những thứ không nên biết.
Em không thể nhớ lại.
Nếu cô ấy nhớ ra cái ngày hôm đó...
[Cảnh Kaito mở ngăn kéo, bên trong là một chiếc gương nhỏ, khắc ký tự cổ.]
Kaito
//lẩm bẩm//
– “Gương Lặng” đã từng phản bội chúng ta một lần.
– Sẽ không có lần thứ hai.
[Cảnh cuối chương: Em nằm mơ – ký ức mờ ảo hiện về. Một cô bé nhỏ hơn, đứng giữa sân trường cháy rụi, đôi mắt mở to kinh hoàng, máu nhuộm áo trắng.]
Đức Duy
//trong mơ//
– Đừng... đừng bắt tớ nhìn nữa...
– Là... lỗi của tớ sao?
“Ký ức bắt đầu rạn nứt. Sự thật đang trỗi dậy.”
Comments