[RhyCap] Thế Giới Này Có Em
MÀU CỦA NỖI ĐAU
[Khung cảnh: Sân thượng trường – chiều muộn. Q.anh và Em ngồi cạnh nhau, gió thổi nhẹ qua mái tóc.]
Quang Anh
– Cậu đã mơ về nó đúng không?
– Ngọn lửa... và máu.
[Em lặng thinh, mắt hướng về hoàng hôn – nơi màu cam cháy trôi dần vào đêm.]
Đức Duy
– Mỗi lần ngủ... mình lại thấy những mảnh ký ức rời rạc.
– Nhưng không thể nhớ rõ. Như thể có ai... cố tình che chúng đi
Quang Anh
//nhìn Em, nhẹ giọng//
– Cậu đang sợ, đúng không?
Đức Duy
//quay đi//
– Mình không sợ.
– Mình... chỉ không muốn nhớ lại.
– Nếu sự thật quay về… có lẽ... mình không xứng đáng được tha thứ.
[Cảnh chuyển: Văn phòng hội học sinh – ánh đèn lạnh lẽo. Kaito đang đứng trước một chiếc gương nhỏ được bọc vải đen.]
Saya
//bước vào, bất mãn//
– Lại theo dõi họ sao?
Kaito
//lạnh lùng//
– Q.anh đang tiến quá gần.
– Nếu Em nhớ lại tất cả, sẽ không ai cứu được cô ấy... hoặc chúng ta.
Saya
– Yuina là bạn của cô ấy. Là bạn của chúng ta.
– Sao anh có thể cứ để mọi thứ như vậy?
Kaito
//ngắt lời//
– Yuina đã chọn cách đó. Và Em... đáng lẽ ra không được sống sót.
Saya
//choáng//- Anh.... vừa nói gì?
[Khung cảnh: Q.anh một mình trong thư viện cũ, lục lọi sổ ghi chép học sinh khóa trước. Bụi phủ dày, mọi thứ dường như bị bỏ quên.]
Quang Anh
//nghĩ//Em từng là một phần của nhóm học sinh đặc biệt.
5 người... nhưng giờ chỉ còn 3 cái tên tồn tại trong hồ sơ.
Còn lại hai người: một là Em. Một là...
[Q.anh kéo ra một hồ sơ cũ, ảnh nhóm học sinh – khuôn mặt một cô gái bị bôi đen bằng mực. Nhưng bên dưới còn sót lại một dòng chữ mờ:]
[Khung cảnh: Em nằm trên giường, ánh đèn mờ. Mắt nhắm lại, cô rơi vào cơn mơ kỳ lạ.]
//Tiếng cười vang vọng.
Sân trường chìm trong biển lửa.
Yuina đứng giữa khói bụi, tay chìa ra:
– “Tớ không muốn biến mất... đừng để họ xóa tớ.”
Rồi Em quay lại – thấy chính mình cầm một mảnh gương vỡ, máu dính đầy tay//
Đức Duy
//trong mơ,la lớn//
- KHÔNG!!
[Em bật dậy,thở gấp,mắt đỏ hoe]
Đức Duy
//thì thầm//
– Yuina... tớ đã... quên cậu thật sao?
[Cảnh cuối chương: Q.anh rời thư viện. Đèn hành lang chớp tắt. Ở cuối hành lang – một bóng người đứng đó. Tóc dài, đồng phục cũ kỹ, ánh mắt vô hồn.]
Quang Anh
//lùi lại, thì thầm//
– Không thể nào...
– Yuina?
[Một dòng chữ hiện lên, giữa bóng tối:]
“Ký ức không bao giờ biến mất. Chúng chỉ chờ được đánh thức.”
Comments