[Wind Breaker•Nii Satoru - AllSakura/AllHaruka] Ngã Rẽ Cuối Cùng
/MỞ KHÓA KÝ ỨC CÂM LẶNG/
'không phải ai cũng có bóng tối...nhưng ai cũng có điều không dám nhìn thẳng'
Âm thanh gào rú xé toạc căn phòng, mặt đất rung lên, máu từ bức tường bắt đầu chảy ngược
Sakura Haruka
/khụy một chân xuống, thở gấp/
Sakura Haruka
/nghĩ thầm/ "không có cửa thoát, mình đã lường trước điều này… nhưng tại sao vẫn thấy rùng mình thế này?'
Trên bức tường đối diện, một cánh cửa lớn dần hiện ra – như bị xé ra từ chính thực tại
Nó không có tay nắm, không có bản lề, chỉ là một khối đen trơn nhẵn như da thịt
Phía trên cánh cửa, có dòng chữ khắc sâu vào đá
'CHỈ KHI TẨY TRẮNG BÓNG TỐI, CÁNH CỬA TỰ ĐƯỢC MỞ RA'
Sakura Haruka
/thở ra, gằn giọng/ tẩy trắng... bóng tối? là thứ ở trong mình?
Mặt đất vỡ toạc dưới chân
Cả căn phòng chìm vào bóng đen đặc quánh, như bị hút vào hư không
Sakura rơi xuống – nhưng không rơi vào không gian
Cậu rơi vào kí ức của chính mình
Gió lạnh buốt, mùi thuốc sát trùng, cậu nhìn quanh, đôi mắt mở to
Sakura Haruka
/thì thầm/ không thể nào... đây là... ký túc viện số 17...
Sakura Haruka
"mình từng ở đây, tuổi thơ mình... bị phong ấn ở nơi này"
Một giọng nói vang lên – xa xôi, quen thuộc, là giọng bác sĩ trưởng viện
'Sakura, nếu em cứ nhìn thấy những điều đó… em sẽ phát điên, hãy học cách che tai, che mắt và che trái tim mình lại'
Sakura – khi còn nhỏ, bị trói trên ghế, đôi mắt bị bịt kín
Một người đàn ông mặc blouse trắng, người đó là cha nuôi của cậu
'nỗi sợ sẽ dạy con điều gì quan trọng nhất, không tin ai cả, không yêu ai cả, chỉ khi không còn cảm xúc, con mới sống sót'
Cậu run lên, đứa trẻ trong kí ức gào thét không phát ra tiếng
Lửa cháy quanh phòng, những giọng nói thì thầm trộn lẫn vang lên trong đầu
'chính tay cậu giết đứa bé đó…'
'cậu không xứng đáng sống…'
Bóng đen trồi lên từ dưới chân – bọc lấy cơ thể cậu
Sakura Haruka
/ hai tay siết lại/ "không... mình không muốn thấy nữa, dừng lại đi...!"
Giờ đây là một chiến trường đầy máu, gương vỡ, ký ức biến dạng
Và đối diện cậu – là 'Haruka bóng tối'
Một bản thể y hệt, nhưng đôi mắt đen như vực thẳm, giọng khàn đặc, tiếng vang như nhiều người nói cùng lúc
'ngươi định giả vờ làm người tốt?'
'ngươi nghĩ cái chết của họ là lỗi của ai?'
'ngươi không phải là cứu tinh – chỉ là một cái xác biết đi vì không dám chết!'
Sakura Haruka
/trầm giọng/ mình đã từng đối mặt với nó...
Sakura Haruka
nếu mày là tao… thì mày cũng biết điều này
Ánh sáng xanh tái bật ra ký ấn “Liên Kết Linh Giới” xuất hiện – chạy dọc cổ tay như những đường xăm sống động
Sakura Haruka
tao không cần phải tha thứ cho tao
Sakura Haruka
tao chỉ cần không để bản thân lặp lại điều đó một lần nữa
Sức ép bùng ra, những ký ức đổ vỡ, bóng đen bị thiêu rụi từng chút
Sakura Haruka
"không chạy nữa! mày là nỗi sợ, là sự hối hận của tao! nhưng tao không còn muốn bị mày điều khiển"
Mỗi vết thương trên cậu – là một phần bóng tối bị xé ra
Sakura Haruka
/thở hổn hển, mồ hôi ướt tóc/ "đau… nhưng nếu mình từ chối cảm giác này, mình sẽ không bao giờ vượt qua được"
Sau cú đánh cuối cùng – 'Haruka Bóng Tối' tan thành tro, hòa vào cơ thể cậu
Phía sau cánh cửa là một hành lang mới, đầy đèn lồng treo ngược, máu nhỏ từ trần nhà
Một tiếng bước chân vọng lên từ xa – chậm rãi, lạnh lẽo
Sakura Haruka
/lùi lại một chút, nheo mắt/ có thứ gì đó đang chờ đợi...
Comments