[Wind Breaker•Nii Satoru - AllSakura/AllHaruka] Ngã Rẽ Cuối Cùng
/HỒI ỨC ĐỨT GÃY/ (2)
Akihiko Nirei
/run rẩy/ tôi… tôi cảm thấy có gì đó… như đang bị theo dõi
Sakura Haruka
/khẽ liếc mắt/ không, nó không theo dõi, nó đang chờ
Một nhịp im lặng trôi qua
Cả hai đột nhiên bị hút vào không gian khác – từng tiếng vang, từng bức tường lột xác, tách họ ra làm hai, mỗi người rơi vào một nơi tối tăm, cô lập
Nơi hiện tại Nirei đang ở
Cậu rơi xuống một nơi tựa như căn phòng cũ – căn phòng của bà ngày xưa
Bức màn hoa cũ kỹ, chậu cây chết khô, và giọng nói…
/giọng nói vang lên lạnh lẽo nhưng rõ ràng/
'sự yếu đuối là cánh cửa mời quỷ dữ, con có thể sống mãi trong sợ hãi nếu không học cách đối mặt'
Akihiko Nirei
/giật mình/ bà…? không, bà đã mất rồi…!
'ta đã dặn rồi, tâm linh không phải trò chơi, không hiểu sẽ chết'
Akihiko Nirei
/tay run rẩy/ giọng nói nghiêm khắc đó... là bà... là bà thật sao?
Cậu lùi lại khi những bóng đen từ bức tường bắt đầu chảy ra, tạo thành hình hài quen thuộc
/bóng đen Nirei gào thét/
'là lỗi của mày, mày muốn chơi với hồn ma, mày gián tiếp hại bà...'
Akihiko Nirei
/ôm đầu đau đớn/ không... không...
Căn phòng vỡ vụn, thay vào đó là hành lang vô tận, nơi những bàn tay đen ngòm vươn ra từ tường, kéo lấy cậu
Akihiko Nirei
/hoảng loạn/ không! buông tôi ra! tôi không muốn ở đây! ai đó…!
Từng bàn tay là những ký ức sai lệch – những lần cậu bỏ chạy, trốn tránh, từng khuôn mặt méo mó của bạn bè, người thân nhìn cậu thất vọng
Cậu chạy mãi, mãi trong mê cung của chính bản thân, trái tim gần như vỡ vụn
Rồi, giọng bà lại vang lên – lần này mềm hơn, như một luồng gió ấm len vào lồng ngực
'nhưng ta cũng biết con không bỏ cuộc, trí nhớ của con là món quà… dùng nó, để hiểu, để soi sáng bóng tối'
'người có thể thấy điều người khác không thấy, thì cũng phải gánh lấy đau đớn người khác không chịu được'
Akihiko Nirei
/lẩm bẩm/ là bà...
Bàn tay cậu run rẩy nắm lấy chiếc chuỗi hạt cũ – thứ bà từng đeo, nó phát sáng
Akihiko Nirei
/thở gấp/ bà đã luôn tin vào mình... dù không nói bằng lời dịu dàng, nhưng bà tin mình...
Ánh sáng từ hạt chuỗi lan rộng, xua tan bóng tối
Vẫn là Nirei – nhưng ánh mắt vững vàng hơn trước, dù thân thể vẫn run rẩy
Nơi hiện tại Sakura Haruka đang ở
Cậu bị ném vào một không gian giống hệt căn phòng cũ trong viện điều trị – căn phòng mà cậu từng ở sau khi cha mẹ mất
Tiếng la hét của người khác vang vọng từ tường, hình ảnh những thi thể méo mó lướt qua nhanh như gió
Những giọng nói vang lên trong đầu cậu – giọng mẹ, giọng bác sĩ, giọng của chính cậu khi còn nhỏ
/Haruka nhỏ/ 'đừng để ai thấy mình khóc, nếu khóc… họ sẽ nhốt mình lại'
/bác sĩ/ 'cậu ta không bình thường, hãy tiếp tục dùng thuốc, đừng để linh cảm của cậu ta vượt kiểm soát'
/mẹ/ 'Haruka… tha thứ cho mẹ… mẹ… không thể bảo vệ con…'
Cậu quỳ xuống, đôi tay bấu chặt lấy đầu
Những thân ảnh quá khứ giờ như sinh vật sống, bao quanh, tấn công – cả bằng móng vuốt và tiếng nói
Sakura Haruka
/nghẹn ngào, cắn môi đến bật máu/ tất cả… đều là ảo giác, chỉ là… ảo giác…
Một chiếc gương hiện ra – phản chiếu hình ảnh cậu đang bị nuốt chửng bởi một Haruka khác, ánh mắt trống rỗng
Đem đến cho cậu những cảm giác rợn người
'em đã quên tôi sao Haruka? tôi đã luôn ở đây... chờ đợi'
Cậu vung tay – nhưng mỗi cú đấm chỉ khiến gương vỡ vụn rồi tái sinh
Giọng nói thì thầm đó lại vang lên – nhẹ như hơi thở nhưng khiến cậu run rẩy
'Haruka… đừng quên lý do em còn sống…'
Nhưng cậu không nhớ là ai
Một ai đó… đã từng ở bên cậu, nắm tay cậu trong đêm tối
Sakura Haruka
/tức giận/ ngươi là ai?! tại sao ta… không thể nhớ?!
'người mà em bỏ lại... người yêu em... người chết vì em'
Cơn đau ập đến như hàng ngàn móng vuốt cào vào tim
Cậu chống cự, bùa chú trên người phát sáng, nhưng càng vùng vẫy, những tiếng thì thầm càng rõ
'ngươi không xứng đáng sống, ngươi đã ruồng bỏ, giết chết những người yêu thương ngươi'
Sakura Haruka
/giận dữ/ câm miệng
Lại là nó, lại là giọng nói có phần quen thuộc đó
'em không có lỗi, đừng để quá khứ cắn nát em... Haruka'
Đột nhiên sức mạnh tâm linh cậu bộc phát – đôi mắt sáng rực, chiếc vòng đá trên cổ phát sáng lần đầu tiên từ khi vào tòa nhà
Sakura Haruka
"người đó... rốt cuộc là ai..."
Một luồng năng lượng cắt xuyên qua không gian đen đặc, phá tan những ký ức méo mó, cậu tiến tới gương, đập vỡ nó bằng tay không – máu bắn tung, đau đớn, thật – nhưng cậu đã xé toạc được quá khứ
Ánh sáng tràn ngập cả hai không gian
Nirei gục xuống giữa hành lang loang lổ máu, thở dốc, đôi mắt ướt nước
Cậu thì quỳ trên nền đất lạnh, máu từ bàn tay nhỏ giọt, nhưng gương mặt không còn vô cảm
Akihiko Nirei
/thở hổn hển/ cậu… cũng ở đây sao…?
Sakura Haruka
/lặng lẽ gật/ chúng ta đều bị ép nhìn vào… phần quá khứ mình ghét nhất...
Akihiko Nirei
/nhìn vào mắt cậu/ nhưng cậu vẫn chiến đấu, tôi… cũng đã không bỏ chạy lần này
Akihiko Nirei
tôi nhớ lời của bà đã nói với tôi... bà từng nói 'thứ khiến con người sợ hãi nhất... cũng có thể cứu rỗi họ nếu họ giám đối mặt'
Sakura Haruka
/nhìn lên bầu trời xám xịt phía trên/ có lẽ… thứ đang chờ ta đằng sau cánh cửa… còn khủng khiếp hơn quá khứ, nhưng ít nhất… chúng ta không còn đơn độc
Sakura Haruka
/quay sang nhìn Nirei/
Sakura Haruka
cậu mạnh mẽ hơn tôi nghĩ
Akihiko Nirei
tôi... cảm ơn, cậu... cậu là... là người đầu tiên khen tô.. tôi /luống cuống, nhỏ giọng/
Sakura Haruka
/ngước lên nhìn trần nhà/ "ta chỉ mới bắt đầu, và thứ chờ phía trước... sẽ còn tàn khốc hơn nhiều nữa..."
Sakura Haruka
"và giọng nói đó... mình có từng quen không?"
Một âm thanh 'Cạch' vang lên
Cánh cửa – cánh cửa lớn phía sau họ không biết từ đâu xuất hiện – đang dần mở ra sau trận chiến ác liệt đó
Không ai biết điều gì đang chờ ở bên kia
Nhưng giờ đây, có hai người cùng đứng bên nhau
'vượt qua quá khứ không có nghĩa là quên đi, mà là học cách bước tiếp… kể cả khi những ký ức vẫn còn rỉ máu'
Comments