[Wind Breaker•Nii Satoru - AllSakura/AllHaruka] Ngã Rẽ Cuối Cùng
/CÁNH CỬA KHÔNG THỂ QUAY VỀ/
'muốn thấy những gì không thuộc về thế giới này... thì phải đánh đổi những gì giữ mình ở lại thế giới đó'
CÁNH CỬA KHÔNG THỂ QUAY VỀ
Isaki – Thành phố cũ, phía Bắc Honshu
Trời đã sắp vào đông, gió mang theo mùi sắt gỉ và lá mục
Và ở giữa khu đất bỏ hoang ấy, sừng sững một toà nhà không có trong bất kỳ bản đồ nào - 'Tòa Nhà Số 0'
Sakura Haruka
/đứng trước cánh cửa sắt hoen rỉ, mắt cụp xuống, lòng bàn tay siết chặt một mảnh giấy cháy dở/
Trên giấy chỉ còn lại vài dòng, mực nhòe đi vì nước
'em sẽ tìm được anh… ở nơi không tồn tại, nhưng nếu đến, em sẽ không thể quay lại, và nếu em vẫn nhớ đến anh… làm ơn đừng đi'
Một làn gió lạnh lùa qua tóc cậu, mang theo tiếng rít như tiếng ai đó
Âm thanh chát chúa vang lên, rỉ sét cào vào tai như tiếng kim loại cào lên xương
Một bước chân trái đặt vào sàn gạch lạnh ngắt
Cửa sau lưng đóng sập lại
Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng
Thay vào đó là một bức tường bê tông trơn láng, không vết nứt, không khung gỗ
Cậu chạm tay lên mặt tường
Như chạm vào xác chết vừa đông cứng, ngay khi ngón tay vừa chạm, một giọng nói lạnh lẽo vang trong đầu
'đã đến rồi... người mang ký ấn câm lặng... đến đúng giờ chết'
Ánh mắt cậu tối lại, ngón tay siết thành nắm đấm
Sakura Haruka
/nhỏ giọng/ nhanh hơn mình nghĩ, mình còn chưa kịp chuẩn bị gì cả…
Bên trong tòa nhà tối đen
Không đèn, không người, không cả bụi
Một hành lang dài phủ đầy gạch xám mở ra trước mắt
Phía cuối là thang máy, mặt số tầng mờ hết, chỉ có chữ “0” nhấp nháy lập loè như sắp cháy
Sakura Haruka
/tiến lại gần/
Bên trong là một khoang gương bốn phía, không đèn
Nhưng vẫn sáng mờ, như thể chính không khí cũng phát sáng
Cánh cửa đóng lại sau lưng
Cậu nhìn chính mình trong gương, rồi... gương bắt đầu rạn nứt, từng chiếc một
Trong gương – cậu không còn là chính mình
Và đang nắm chặt một bàn tay…
Bàn tay của một thi thể, cổ người đó lệch hẳn sang một bên, gương mặt bị bóng đen che phủ
Giọng nói trong gương vang lên – là giọng của chính cậu, nhưng như vọng từ một thế giới khác
'anh vẫn chưa quên em đâu… phải không?'
Một ánh sáng xanh nhạt hiện lên dưới da – chạy dọc theo các đường mạch máu từ cổ tay lên vai, ký ấn đang phản ứng
Sakura Haruka
/thầm nghĩ/ "lại là ảo giác, không— đây không phải ảo giác, đây là tàn ảnh của một kí ức bị bóp méo"
Thang máy đột ngột rơi tự do
Cơ thể cậu không hề lay động, như thể trọng lực đã bị cắt rời khỏi cậu
Chỉ là một căn phòng màu đỏ sậm, không có nguồn sáng
Nhưng vẫn thấy mọi thứ, mùi tanh nồng xộc vào mũi, như máu đã khô, rồi lại nhỏ xuống, rồi lại khô lần nữa
Trên bức tường là những dòng chữ ngoằn ngoèo – được viết bằng máu
Không gian nơi này không khiến cậu sợ – mà khiến cậu quá quen thuộc nhưng lại chẳng thể nhớ ra
Ở giữa phòng là một chiếc gương duy nhất còn nguyên vẹn
Trong gương, cậu lại đứng đó – nhưng lần này, tay cậu đang nhỏ máu
Cậu nhìn xuống bàn tay mình – và thấy máu thật
Sakura Haruka
/nhỏ giọng/ không ai chạm vào mình, nhưng mình vẫn bị thương, là gương gây ra... hay chính mình gây ra?
Một tiếng thì thầm len lỏi qua từng kẽ tai – không lớn, nhưng rõ ràng như ai đang nói thẳng vào tâm trí
'em đã đến rồi...nhưng có chắc em sẽ còn là chính em sau khi rời khỏi đây không?'
Comments