[Truyện Ngắn Boylove] Chuyện Tình Yêu Của Tôi Và Em!
Phần 2: Ánh Mắt Giữa Lòng Mưa
Phần 2: Ánh Mắt Giữa Lòng Mưa
Đứng giữa ngã tư đông người, những chiếc dù che kín bầu trời xám xịt, tiếng mưa rơi lộp bộp như trôi lẫn cả âm thanh thành phố. Tôi cố lách qua dòng người, tay giữ chặt quai cặp, mắt chỉ muốn nhìn thẳng để đi cho nhanh.
Nhưng đúng lúc tôi chờ đèn đỏ, một ánh mắt khiến tôi khựng lại. Phía bên kia, giữa biển người, là anh — người con trai tôi thương, từng cố quên, từng nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại.
Khoảnh khắc ấy, tôi tưởng chừng mình đã lướt qua được tất cả cảm xúc cũ. Nhưng không, chỉ một lần chạm mắt, mọi thứ lại ùa về như chưa từng mất đi.
Hồi tiểu học, tôi là đứa con trai đúng nghĩa "xấu đều": da đen, người lùn tịt, lại còn nghịch như quỷ sứ. Học hành chẳng thấm vào đầu, suốt ngày chỉ mong trống vang lên để lao ra sân trường, vừa chơi vừa ăn vặt dưới căn-tin như thể đó mới là lý do tôi đến trường.
Mới lớp 1 thôi nhưng tôi đã háo hức lắm mỗi khi đến giờ ra chơi, vì tôi được chạy lên lớp của anh Hùng – anh trai hàng xóm, để khoe bộ đồng phục mới toe mà tôi thấy cực kỳ ngầu.
Nhưng cái ngày định mệnh ấy, khi tôi vừa thò mặt vào lớp anh Hùng, thì gặp ngay một gã lạ hoắc đang ngồi cùng anh. Nhìn mặt gã là tôi thấy ghét – cười cợt, trêu chọc, chẳng quen biết gì mà đã buông lời:
Người Tôi Yêu
"Ê nhóc con này là ai thế?"
NVP
Anh Hùng cười: "Em hàng xóm cũng là em họ của tao đó."
Người Tôi Yêu
Nghe thế, tên kia lập tức đổi tông, buông luôn mấy câu cà khịa: “Trời đất, cái thằng lùn này là em mày á? Nhìn nó như cục than biết đi vậy trời.”
Chưa hết, hắn còn giỡn giỡn giơ tay hất đầu tôi, làm tôi loạng choạng suýt ngã. Tôi tuy nhỏ con nhưng không phải dạng dễ bắt nạt. Thấy hắn đứng đó lơ đễnh, tôi liếc đúng vị trí hiểm hóc và... bụp! — một cú đá thần sầu, trúng ngay nơi nhạy cảm.
Tiếng hét của hắn vang lên y như trong phim hài. Tôi chưa bao giờ chạy nhanh như vậy, chỉ nghe phía sau vang vọng tiếng anh Hùng cuống cuồng:
NVP
"Tài! Mày có sao không vậy?!"
Tài — thì ra hắn tên Tài. Tôi vừa chạy, vừa cười, vừa thầm tự nhủ: Tên này sau này phải né xa ra. Né như né tà.
Đời đúng không như mơ — là ác mộng thì đúng hơn. Từ sau cái cú đá lịch sử đó, tôi cứ ngỡ có thể né được Tài, ai ngờ ông trời cho tôi gặp hắn mọi lúc mọi nơi.
Vừa tới cổng trường, tôi đã thấy Tài dắt xe song song với anh Hùng như thể cố tình chờ tôi tới. Ra chơi, tôi chạy đi căn-tin tránh mặt, quay đầu lại thì thấy Tài cũng vừa bước vào, tay cầm ổ bánh mì cắn dở, cười đểu. Đi cầu thang? Ừ thì... cùng lúc, cùng chiều, cùng tầng. Chưa hết, thứ 7 chủ nhật tôi tưởng có thể yên thân, ai ngờ mở cửa ra là thấy Tài đang ngồi chễm chệ trong nhà anh Hùng, ăn vặt như thể nhà mình.
Gặp nhau thì thôi chứ đằng này, hắn không hề quên cú đá năm đó. Gặp là ghẹo, là khịa, là cười đểu. Đặc biệt là lần trường tổ chức trò chơi tạt nước, không hiểu Tài lấy đâu ra lắm bong bóng nước đến vậy. Tôi trốn đâu hắn cũng mò ra được — và đích đến cuối cùng của những quả bóng, lúc nào cũng là tôi. Ướt như chuột lột, đứng khóc giữa sân trường mà chẳng ai dám đụng vào Tài, vì hắn đông bạn lắm.
Tôi
Tôi chỉ biết ngửa mặt lên trời mà than: "Ông trời ơi, có phải con từng làm gì sai trong tiền kiếp không?"
Hai năm dài đằng đẵng, tôi sống trong nỗi ám ảnh mang tên Tài. Bao nhiêu trò đùa, bao nhiêu lần bị dìm không thương tiếc, tôi nhịn, nhịn đến ngày Tài ra trường, mới dám thở phào mà sống đúng nghĩa một học sinh tiểu học.
Lên cấp 2, tôi chỉ lo học hành, sợ trượt lớp nên cũng quên dần mấy chuyện xấu hổ ngày xưa. Ngày đầu nhập học, tôi hào hứng đứng dưới bảng xếp lớp, đang tò mò thì vô tình va phải ai đó. Vội vàng xin lỗi rồi bỏ đi, chưa kịp đi xa thì người kia kéo tay tôi lại.
Người Tôi Yêu
“Nhìn cậu quen quen nhỉ? Mà... không đúng lắm...”
Tôi
Tôi nhìn đối phương, khuôn mặt lạ hoắc. Cười gượng: “Chắc anh nhầm người rồi, em mới vào lớp 6 mà.” Nói rồi tôi đi tiếp.
Chẳng có gì lạ mấy cho tới giờ ra chơi. Tôi cùng vài đứa bạn đi dạo xem căn tin trường cấp 2 có khác gì không. Vừa bước xuống cầu thang, tôi thấy anh Hùng. Hai anh em chưa kịp nói chuyện bao lâu thì người bên cạnh lên tiếng:
Người Tôi Yêu
“Nhóc này là ai vậy?”
NVP
Anh Hùng nhìn sang, bật cười: “Em hàng xóm tao đó, là cái nhóc hồi xưa đá vô chỗ hiểm của mày á!”
Người Tôi Yêu
Người kia nghe xong trố mắt nhìn tôi, rồi nhìn từ đầu xuống chân. Lúc đó tôi mới nhớ ra — là Tài! Gương mặt ổng đang hoang mang, rồi lẩm bẩm: “Không đúng... không giống lắm...”
Tôi biết chắc chắn là hắn rồi. Ký ức cấp 1 ùa về như thước phim tua ngược. Không đợi Tài nhận ra thêm điều gì, tôi liền lẻn ra sau, lủi mất. Dù sao cũng cấp 2 rồi, tôi không muốn những trò oái oăm đó lặp lại lần nữa.
Tài không buông tha tôi. Gặp ở trường chưa đủ, anh còn tìm cả Facebook để nhắn tin. Dù không còn bị bắt nạt như hồi cấp 1, tôi vẫn cảm thấy mệt mỏi vì những câu hỏi lặp đi lặp lại:
Người Tôi Yêu
“Có phải là nhóc là nhóc con năm đó không?”
Tôi nói rồi, là tôi, nhưng anh cứ như chẳng tin.
Mãi sau này tôi mới hiểu. Lúc gặp lại, tôi đã khác xưa — trắng trẻo, cao lớn hơn. Nhờ bạn rủ đi học võ từ lớp 5, tôi từ thằng nhóc gầy gò thành người có chút dáng dấp. Lớn lúc nào chẳng hay.
Tôi bị Tài làm phiền đến mức... thành thói quen. Rồi Tài bắt đầu khác lạ, hay buông vài câu ngọt ngào vô cớ, mua bánh tráng trộn, trà sữa đúng lúc tôi thèm. Những điều mà tôi không nghĩ Tài sẽ làm.
Dần dần, tôi quen với những cử chỉ ngọt ngào của Tài, và rồi lúc nào không hay, tôi đã yêu anh ấy. Dù không giàu có, Tài vẫn luôn chở tôi trên chiếc xe đạp mỗi cuối tuần, dẫn tôi đến những quán ăn ngon và luôn chuẩn bị những món quà bất ngờ.
Chúng tôi gắn bó suốt 4 năm cấp 2. Nhưng rồi, một ngày, Tài bỗng dưng biến mất. Mọi liên lạc, thông tin về anh đều không còn. Tôi chạy đôn chạy đáo hỏi thăm bạn bè, và cuối cùng mới biết gia đình Tài gặp phải món nợ, dù không phải của anh, nhưng Tài vẫn phải đi cùng họ.
Tôi đã dành cả đêm lục tìm trên Facebook, tìm kiếm những cái tên giống Tài, hy vọng một ngày nào đó sẽ gặp lại anh. Nhưng đã 5 năm trôi qua, tôi vẫn ngồi đó, chờ đợi trong vô vọng.
NVP
Hùng không ít lần an ủi tôi: "Mày quên nó đi, yêu người khác đi. Chúng mày đều là con trai, mày cũng biết gia đình sẽ không bao giờ chấp nhận. Tao phải che giấu suốt 4 năm cho các mày rồi, thôi thì… mày thử yêu ai khác đi, có lẽ giờ nó cũng đang bên cạnh người khác rồi."
Những lời Hùng nói không sai, nhưng khi nghe Tài có thể đang bên cạnh người khác, lòng tôi lại đau nhói.
Người tôi muốn gặp hiện đang đứng trước mặt, mưa rơi như xóa đi những giọt nước mắt tôi chưa kịp rơi. Anh bận rộn với chiếc điện thoại, vẻ mặt lo lắng, nhưng khi cô gái xuất hiện, anh lại cười tươi. Cô chạy đến, núp vào chiếc dù của anh, tay cô ôm lấy anh, còn anh thì tinh tế che chở cô, dù một bên vai đã ướt đẫm.
Tôi tự nhủ không phải anh, chỉ là người giống anh. Nhưng khi đèn đỏ chuyển sang xanh, dòng người qua lại, tôi bước đi theo phản xạ, và họ cũng vậy. Chúng tôi dần lại gần nhau, khi sắp lướt qua, tôi nghe rõ giọng cô gái.
NVP Nữ
"Anh Tài, mẹ em kêu chúng ta về ăn cơm đấy."
Người Tôi Yêu
"Mẹ vợ đã mời sao anh dám không đi, mẹ em lúc nào cũng nấu ăn ngon hết, có phải tay nghề nấu nướng của em thừa thưởng từ mẹ em không?", Anh đáp lại cô gái với giọng dịu dàng, vui vẻ
Dù đã lướt qua nhau, từng lời của cô gái vang lên vẫn rõ mồn một trong tai tôi. Tôi đứng khựng lại giữa đường, mặc cho tiếng còi xe rền rĩ, vẫn quay lại nhìn theo họ.
Tiếng còi càng lúc càng ồn ào, khiến cả hai phải ngoái lại nhìn. Và rồi, trong khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng lại, tôi và anh đối diện. Anh không tỏ ra ngạc nhiên hay bất kỳ cảm xúc gì, chỉ siết cô gái sát lại gần mình hơn, khi cơn mưa ngày càng nặng hạt.
Người Tôi Yêu
Tôi thấy Tài mở miệng, hình như anh nói với cô gái: "Chắc không sao đâu, chúng ta đi thôi."
Một mớ cảm xúc hỗn độn quay cuồng trong đầu tôi, rồi tôi ngã xuống đường, nước mưa thấm vào lớp áo, vào da thịt. Cảm giác này quen thuộc, như những chiếc bong bóng nước năm nào anh ném vào tôi.
Nhưng lần này, nó không lạnh lẽo như trước, có lẽ vì trái tim tôi đã chờ đợi quá lâu, đến mức lạnh lẽo không thể tan chảy nữa. Thời gian tôi dành cho sự chờ đợi này dường như vô nghĩa, hoặc có thể tôi chỉ đang mong muốn quay lại những ngày xưa ấy.
Tôi dần mất hết cảm giác, chỉ còn nghe loáng thoáng tiếng la hét, tiếng còi cứu thương vang lên. Bóng tối dần nuốt chửng tôi, tôi chìm vào cơn lạnh lẽo, như thời gian ngừng lại.
Comments