Chương 5: Kiếm

Gái đẹp
Gái đẹp
Đổi xưng hô chút xíu
_____
Khoảng gần một tuần trăng sau
Sáng ấy, gió núi thổi qua khe cửa, lạnh buốt.
Hoàng Hùng chợt bừng tỉnh giữa cơn mơ hồ.
Cậu quơ tay sang bên nhưng chỉ chạm vào khoảng giường lạnh ngắt.
Một thoáng ngơ ngác hiện lên trong mắt.
Từ khi Hải Đăng tỉnh lại, cậu đã quen với việc mỗi sáng tỉnh dậy đều thấy hắn nằm bên.
Bắt đầu từ đêm nọ.
Khi Hải Đăng vừa dứt cơn sốt nặng, thân thể yếu nhược, ban đêm thường hay đổ mồ hôi lạnh, mê sảng thốt gọi trong vô thức.
Hoàng Hùng rất lo lắng, sợ hắn nguy hiểm giữa đêm khuya mà không ai kịp trở tay.
Cuối cùng đành trải thêm một tấm chăn đơn, ngủ tạm bên mép giường, tiện bề chăm sóc.
Mới đầu, Hải Đăng có phần bất mãn, ánh mắt lạnh lẽo, hệt như nhìn một kẻ thấp hèn dám cả gan xâm phạm uy quyền của hắn.
Nhưng chỉ một lần liếc mắt, hắn đã thấy cậu co ro, gầy yếu như một chú mèo con mệt mỏi khi cứ phải ngồi gục đầu bên bếp lửa để canh chừng thuốc cho hắn.
Dần dà, Hải Đăng cũng không còn lạnh lùng cự tuyệt như trước.
Mặc dù ngoài miệng chẳng nói, ánh mắt hắn nhìn cậu cũng chẳng còn mang vẻ chán ghét.
Ngược lại, đôi khi còn lộ ra một tia gì đó… khó diễn tả.
Như giận dỗi mà cũng như buông lỏng.
Cứ thế, không ai lên tiếng, hai người mặc nhiên chung giường từ đó.
Bây giờ, đột nhiên tỉnh dậy không thấy Hải Đăng đâu, Hoàng Hùng bỗng chột dạ.
Cậu bật dậy, khoác áo ngoài, chân trần chạy ra ngoài nhà tranh.
Khắp nơi chỉ có sương mù lạnh lẽo và mùi cỏ dại ngai ngái.
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Ngài ở đâu…
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Chưa khoẻ hẳn mà sao lại...
Tim cậu đập loạn, Hoàng Hùng theo lối mòn, lần tìm qua từng bụi trúc, băng qua khe suối nhỏ, tới bờ hồ.
Và rồi
Dưới ánh ban mai mờ nhạt, cậu thấy hắn.
Hải Đăng, một thân bạch y đơn bạc, đang múa kiếm bên mặt nước tĩnh lặng.
Thế kiếm linh hoạt mà hiểm hóc, từng chiêu từng thức lưu chuyển như nước chảy mây trôi, lại ẩn ẩn sát khí lạnh thấu xương.
Áo vải thô bạc màu phấp phới trong gió, chẳng giấu nổi khí chất lạnh lùng, ngạo mạn nơi hắn.
Mỗi đường kiếm xẹt qua đều khiến mặt hồ khẽ gợn, phản chiếu ánh sáng bạc chói mắt.
Ánh thép chớp loé giữa sương, hòa vào những giọt nước nhỏ ly ti bốc hơi dưới ánh sáng mờ nhạt, tạo nên một cảnh tượng vừa thực vừa mơ.
Cậu đứng lặng người, trong lòng trào lên một cảm giác khó tả.
Giữa mịt mờ sương sớm
Hắn giống như một lưỡi kiếm vừa rời lò lửa, vừa lạnh lẽo, vừa nóng bỏng, không cách nào chạm tới.
Hoàng Hùng đứng sau gốc cây, thở phào nhưng vẫn chưa hết bàng hoàng.
Ngay lúc ấy, Hải Đăng thu kiếm, lạnh nhạt liếc về phía cậu.
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Ngươi đứng đó làm gì?
Giọng hắn trầm trầm, có chút cợt nhả.
Cậu luống cuống bước ra, lắp bắp:
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Ta…
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Ta tỉnh dậy không thấy ngài đâu
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Tưởng rằng…
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Tưởng rằng ta bỏ đi?
Hải Đăng nhếch môi, ánh mắt nửa cười nửa giễu.
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Hay tưởng ta chết ở đâu đó rồi?
Hoàng Hùng đỏ mặt, lúng túng cãi lại
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Ta lo cho ngài thôi…
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Ngài chỉ vừa khoẻ lại mà đã thế này...
Hải Đăng cười khẽ, lướt mắt nhìn dáng vẻ bối rối của cậu, rồi ném thanh kiếm tới.
Hoàng Hùng luýnh quýnh đỡ được, suýt nữa ngã nhào.
Thân kiếm lạnh băng, nặng hơn cậu tưởng.
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Cầm lấy
Trước khi kịp phản ứng, Hải Đăng đã chậm rãi cúi thấp người, hơi thở phả nhẹ bên tai Hùng, giọng nói trầm thấp mà ẩn chứa mệnh lệnh không thể kháng cự:
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Cầm chắc tay
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Đừng để mất mặt ta
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Ta… ta không biết múa kiếm!
Hải Đăng tiến lại gần hơn chút nữa, ánh mắt sâu thẳm.
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Không biết thì học
Hắn chậm rãi vươn tay, nắm lấy cổ tay cậu, điều chỉnh thế cầm kiếm.
Hoàng Hùng bối rối đến mức không dám thở mạnh, tay chân cứng đờ.
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Thả lỏng vai
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Tay đừng gồng lên như thế
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Chẳng khác gì bó củi
Cậu cắn môi, cố gắng làm theo, nhưng vẫn run run.
Hải Đăng hơi nhíu mày, rồi bất ngờ kéo cậu sát vào người mình.
Một tay vòng ra sau, một tay cầm tay cậu, chậm rãi vung kiếm theo từng chiêu thức.
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Cảm nhận lực đạo
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Tập trung khí ở đan điền
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Đừng chỉ nhìn tay
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Phải nhìn cả thân
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Đừng để sợ hãi chạy loạn trong lòng
Hoàng Hùng đỏ bừng cả mặt, giọng nhỏ xíu:
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Gần thế này…
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Khó tập trung…
Hải Đăng nghiêng đầu, thì thầm ngay bên tai:
Bàn tay to lớn của hắn dẫn động cổ tay cậu, vẽ ra từng đường kiếm trong không khí.
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Ngươi nên quen dần đi
Một chiêu rồi lại một chiêu nữa.
Cậu không còn phân biệt được đâu là mùi sương sớm, đâu là hơi thở ấm nóng quẩn quanh bên tai.
Hoàng Hùng cắn môi, cố nén sự lúng túng, giọng nhỏ như muỗi kêu:
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Ta...ta...
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Ta chỉ là lang y...
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Đâu cần phải biết múa kiếm…
Hải Đăng ghé sát hơn, giọng nói như nước suối chảy qua đá lạnh:
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Lang y thì sao?
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Một khi đã nhặt mạng ta về
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Ngươi phải học cách tự bảo vệ mình
Hoàng Hùng mím môi, ngẩng đầu nhìn hắn một cách bướng bỉnh:
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Ta đâu cần ngài dạy...
Hải Đăng cười nhạt, hơi thở khẽ phả bên cổ khiến cậu rùng mình:
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Không cần
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Nhưng ngươi phải học
Dứt lời, hắn mạnh mẽ dẫn động cánh tay Hoàng Hùng, múa lên một đường kiếm đơn giản.
Ánh thép xẹt qua không khí, để lại một vệt sáng mờ nhạt.
Mỗi chiêu, mỗi thức, Hải Đăng đều kiên nhẫn uốn nắn từng chút, lời lẽ tuy lạnh lùng nhưng lại mang theo một loại nhẫn nại kỳ lạ.
Hoàng Hùng siết chặt chuôi kiếm, không nói lời nào, chỉ âm thầm phối hợp.
Một lúc sau thấy cậu có vẻ đã ổn hơn hắn có hơi buông lỏng tay ra.
Cậu lúc này mới lí nhí hỏi:
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Vì sao…
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Ngài lại bắt ta học kiếm?
Hải Đăng cười khẽ, thanh âm như gió lướt qua mặt hồ:
Đỗ Hải Đăng
Đỗ Hải Đăng
Để sống
Dứt lời, hắn buông tay, thản nhiên xoay người đi về phía hồ.
Hoàng Hùng lặng lẽ nhìn theo bóng lưng cao lớn ấy rồi cau mày nhẹ.
Con người trước mắt cậu đã khó hiểu thì đành, lại còn có quá nhiều điều bí ẩn mà cậu chẳng thể biết đến.
___
Gái đẹp
Gái đẹp
Vẫn ổn, vẫn ổn ha :))
Hot

Comments

Ngáo vl

Ngáo vl

ko mấy ngày ra chục chap đi pew chứ ít quá đọc hỏng có đã cái nư

2025-04-26

11

Rainbow Kiss 🤡

Rainbow Kiss 🤡

Hum, có ổn… mà là hay vãi ra, ra típ đi chị em còn chịu đc

2025-04-27

1

PEW RA CHAP MỚI ĐI !!!

PEW RA CHAP MỚI ĐI !!!

quá ok luôn ấy chứ mà ra nhiều hơn đi pew đọc ko đã 😭

2025-04-27

1

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Trăng bạc
2 Chương 2: Cả gan
3 Chương 3: Không phải phép
4 Chương 4: Khác người
5 Chương 5: Kiếm
6 Chương 6: Lang y
7 Chương 7: Đối lập
8 Chương 8: Rượu
9 Chương 9: Mờ ám
10 Chương 10: Xuống núi
11 Chương 11: Tên
12 Chương 12: Không rõ
13 Chương 13: Kì lạ
14 Chương 14: Quan tâm ta?
15 Chương 15: Rừng đêm
16 Chương 16: Hơi thở gần
17 Chương 17: Bạch liên hoa
18 Chương 18: Lộ?
19 Chương 19: Ngoài lạnh trong nóng
20 Chương 20: Không lời
21 Chương 21: Gần
22 Chương 22: Khoảng cách
23 Chương 23: Chờ đợi
24 Chương 24: Tin tức
25 Chương 25: Thoáng qua
26 Chương 26: Hai ta
27 Chương 27: Trân trọng
28 Chương 28: Hắc
29 Chương 29: Hắc
30 Chương 30: Hắc cộng
31 Chương 31: Vết sẹo
32 Chương 32: Thân thế
33 Chương 33: Thời gian
34 Chương 34: Dành cho em
35 Chương 35: Rời đi
36 Chương 36: Tâm mạch
37 Chương 37: Chim hoàng yến
38 Chương 38: Thái y viện
39 Chương 39: Chỉ mình em
40 Chương 40: Hậu cung
41 Chương 41: Kiếm chuyện
42 Chương 42: Đêm đẫm máu
43 Chương 43: Vì em
44 Chương 44: Dung phi
45 Chương 45: Lời hứa
46 Chương 46: Rời thành
47 Chương 47: Kết nghĩa
48 Chương 48: Xuân dược
49 Chương 49: Trực giác của kẻ yêu
50 Chương 50: Hắc bạch zô giường
51 Chương 51: Hắc bạch zô giường
52 Chương 52: Quốc công
53 Chương 53: Chàng
54 Chương 54: Được yêu
55 Chương 55: Đi săn
56 Chương 56: Chuốc
57 Chương 57: Huyết vũ dạ lâm
58 Chương 58: Vương vị
59 Chương 59: Gió ngược trên đường yêu
60 Chương 60: Từ biệt
61 Chương 61: Cánh rừng năm ấy người còn hay chăng?
62 Chương 62: Thích khách bên hồ
63 Chương 63: Nguyên nhân
64 Chương 64: Trăng vỡ mảnh
65 Chương 65: Nghi ngờ
66 Chương 66: Mật báo
67 Chương 67: Lặng trong máu
68 Chương 68: Sóng ngầm dưới hồ bạch liên
69 Chương 69: Luyện kiếm
70 Chương 70: Một trận kiếm
71 Chương 71: Những ly rượu đầy
72 Chương 72: Nỗi sợ
73 Chương 73: Mất
74 Chương 74: Huyết rơi nơi sườn đồi
75 Chương 75: Ngàn cân treo sợi tóc
76 Chương 76: Mộng
77 Chương 77: Thư máu
78 Chương 78: Ngầm
79 Chương 79: Kiếm báu và bạch liên
80 Chương 80: Mới mẻ
81 Chương 81: Hai chữ yên bình
82 Chương 82: Mật thư trong gió lửa
83 Chương 83: Dưới bóng hoa lửa
84 Chương 84: Thanh kiếm báu trước trận cuồng phong
85 Chương 85: Kẻ muốn quay về máu đỏ
86 Chương 86: Kiên định
87 Chương 87: Bạch liên trận
88 Chương 88: Đêm yên
89 Chương 89: Gió thổi
90 Chương 90: Kiếm giao
91 Chương 91: Một đoá bạch liên
92 Chương 92: Hồi kết
Chapter

Updated 92 Episodes

1
Chương 1: Trăng bạc
2
Chương 2: Cả gan
3
Chương 3: Không phải phép
4
Chương 4: Khác người
5
Chương 5: Kiếm
6
Chương 6: Lang y
7
Chương 7: Đối lập
8
Chương 8: Rượu
9
Chương 9: Mờ ám
10
Chương 10: Xuống núi
11
Chương 11: Tên
12
Chương 12: Không rõ
13
Chương 13: Kì lạ
14
Chương 14: Quan tâm ta?
15
Chương 15: Rừng đêm
16
Chương 16: Hơi thở gần
17
Chương 17: Bạch liên hoa
18
Chương 18: Lộ?
19
Chương 19: Ngoài lạnh trong nóng
20
Chương 20: Không lời
21
Chương 21: Gần
22
Chương 22: Khoảng cách
23
Chương 23: Chờ đợi
24
Chương 24: Tin tức
25
Chương 25: Thoáng qua
26
Chương 26: Hai ta
27
Chương 27: Trân trọng
28
Chương 28: Hắc
29
Chương 29: Hắc
30
Chương 30: Hắc cộng
31
Chương 31: Vết sẹo
32
Chương 32: Thân thế
33
Chương 33: Thời gian
34
Chương 34: Dành cho em
35
Chương 35: Rời đi
36
Chương 36: Tâm mạch
37
Chương 37: Chim hoàng yến
38
Chương 38: Thái y viện
39
Chương 39: Chỉ mình em
40
Chương 40: Hậu cung
41
Chương 41: Kiếm chuyện
42
Chương 42: Đêm đẫm máu
43
Chương 43: Vì em
44
Chương 44: Dung phi
45
Chương 45: Lời hứa
46
Chương 46: Rời thành
47
Chương 47: Kết nghĩa
48
Chương 48: Xuân dược
49
Chương 49: Trực giác của kẻ yêu
50
Chương 50: Hắc bạch zô giường
51
Chương 51: Hắc bạch zô giường
52
Chương 52: Quốc công
53
Chương 53: Chàng
54
Chương 54: Được yêu
55
Chương 55: Đi săn
56
Chương 56: Chuốc
57
Chương 57: Huyết vũ dạ lâm
58
Chương 58: Vương vị
59
Chương 59: Gió ngược trên đường yêu
60
Chương 60: Từ biệt
61
Chương 61: Cánh rừng năm ấy người còn hay chăng?
62
Chương 62: Thích khách bên hồ
63
Chương 63: Nguyên nhân
64
Chương 64: Trăng vỡ mảnh
65
Chương 65: Nghi ngờ
66
Chương 66: Mật báo
67
Chương 67: Lặng trong máu
68
Chương 68: Sóng ngầm dưới hồ bạch liên
69
Chương 69: Luyện kiếm
70
Chương 70: Một trận kiếm
71
Chương 71: Những ly rượu đầy
72
Chương 72: Nỗi sợ
73
Chương 73: Mất
74
Chương 74: Huyết rơi nơi sườn đồi
75
Chương 75: Ngàn cân treo sợi tóc
76
Chương 76: Mộng
77
Chương 77: Thư máu
78
Chương 78: Ngầm
79
Chương 79: Kiếm báu và bạch liên
80
Chương 80: Mới mẻ
81
Chương 81: Hai chữ yên bình
82
Chương 82: Mật thư trong gió lửa
83
Chương 83: Dưới bóng hoa lửa
84
Chương 84: Thanh kiếm báu trước trận cuồng phong
85
Chương 85: Kẻ muốn quay về máu đỏ
86
Chương 86: Kiên định
87
Chương 87: Bạch liên trận
88
Chương 88: Đêm yên
89
Chương 89: Gió thổi
90
Chương 90: Kiếm giao
91
Chương 91: Một đoá bạch liên
92
Chương 92: Hồi kết

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play