[DooGem] Kiếm Hoa Ký Nguyệt
Chương 1: Trăng bạc
Sau những năm dài nội loạn, triều đình rơi vào tay một người đàn ông được mệnh danh là “Thiên tử máu” – Đỗ Hải Đăng, một vị hoàng đế vừa lên ngôi bằng máu và kiếm sắt.
Hắn từng là thống soái ngoài biên thùy, từng tay trắng dựng lên cơ nghiệp bằng chiến tranh, phản loạn và mưu kế.
Dưới thời trị vì của hắn, thiên hạ dần yên, nhưng lòng người thì lại run rẩy.
Kẻ phản kháng bị tru di tam tộc, những bề tôi không phục bị xử trảm trước đại điện.
Đỗ Hải Đăng không có lòng tin vào bất kỳ ai-hắn chỉ tin vào thanh kiếm của chính mình.
Nhưng trong một lần tuần hành bí mật để dò xét các thế lực đang ngấm ngầm tạo phản.
Hắn bị tập kích giữa rừng rậm, bị thương nặng và thất lạc khỏi đoàn hộ vệ.
Và chính ở nơi ấy, hắn gặp Huỳnh Hoàng Hùng-một chàng lang y nhỏ sống ẩn dật, không biết hắn là ai…
Và càng không biết rằng số phận của mình từ nay đã rẽ sang một hướng khác.
Đêm khuya trong khu rừng sâu tối mịt.
Vầng trăng lửng lơ nơi chân trời, ánh bạc rọi qua những tán cây um tùm, tạo thành những vệt sáng mong manh trên mặt đất.
Gió thì thào qua tán lá như thì thầm những bí mật của máu và bóng tối.
Hoàng Hùng bước chậm rãi giữa rừng già, bàn tay nắm lấy gốc cây để giữ thăng bằng.
Trong tay cậu là giỏ tre đựng dược liệu, sau lưng là một thanh gậy trúc-thứ giúp cậu vừa chống đường vừa xua thú dữ nếu cần.
Đôi mắt cậu lấp lánh ánh trăng, dán chặt vào một khóm hoa nhỏ phát sáng màu tím nhạt đang ẩn giữa đám cỏ rậm.
Loài hoa chỉ nở vào đêm trăng khuyết-và chỉ trong vài canh giờ trước bình minh.
Huỳnh Hoàng Hùng
Cuối cùng cũng tìm thấy rồi/cười/
Vừa cúi xuống hái, Hoàng Hùng chợt sững người.
Một âm thanh khẽ vang lên giữa không gian yên tĩnh, như tiếng ai đó gục ngã.
Ánh trăng bạc chiếu xuống một thân người tựa vào gốc cổ thụ lớn.
Máu loang ra thảm lá dưới chân hắn, thân thể phủ áo choàng đen sẫm, một bên vai rách toạc, máu vẫn đang chảy.
Hắn không cử động, nhưng còn thở.
Hoàng Hùng ngập ngừng, ánh mắt đảo qua vết thương rồi đến thanh kiếm rơi gần đó.
Một thanh kiếm không giống của dân thường.
Cậu không biết hắn là ai, từ đâu đến, tại sao lại bị thương giữa rừng hoang giữa đêm.
Nhưng… người đang hấp hối, là mạng sống.
Cậu hít một hơi dài, quỳ xuống bên cạnh, khẽ vén áo choàng của hắn ra để xem vết thương.
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của kẻ bị thương, cậu bất giác lùi lại nửa bước.
Đó không phải là ánh mắt của một người bình thường.
Lạnh lẽo, sắc bén và mang theo một uy quyền không thể gọi tên.
Dù máu nhuộm cả thân thể, dù sắp không còn đứng vững, ánh mắt ấy vẫn ép người khác phải cúi đầu.
Dù có hơi sợ hãi trước ánh mắt kia nhưng bản năng của một lương y vẫn là một cột chống vững chắc cho cậu.
Huỳnh Hoàng Hùng
Tôi không phải kẻ thù
Cậu lẩm bẩm, tay đã bắt đầu cầm máu bằng thảo dược giã nát mang theo bên người.
Đêm đó, giữa rừng hoang và ánh trăng bạc nhạt nhoà.
Một sinh mạng tưởng chừng sắp tắt đã được cứu giữ lại.
Không bởi thiên mệnh, mà bởi lòng người.
Gái đẹp
Síc rịt đầu tiên 🫣
Comments
Pong
Tui thích cái vibe này nha
2025-04-20
20
✨Embes Lì lợm🫣🩷
hai bộ về hoa hả, xưa nội t nói, con gái tên theo loài hoa sẽ khổ, h có na ná v kh:)) ( xl nếu xamlon)
2025-04-20
9
mimyzaa
Cô ấy za truyện mới
2025-04-20
15