Chương 2: Mắt kẻ săn và mặt nạ con mồi.

Cậu bước qua cánh cửa,quan sát xung quanh.Căn phòng bên trong mang một vẻ đẹp cổ điển và lạnh lùng như chính chủ nhân của nó vậy. Những bức tranh sơn dầu, giá sách bọc da, đèn chùm xám treo trên cao,... Mọi thứ đều toát lên vẻ quyền lực của anh ta.
Cậu cúi người không một chút run và nói
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Chào anh, tôi đến để ứng tuyển vị trí thư kí.
Dương khẽ gật đầu, anh lướt mắt từ đầu đến chân cậu với vẻ không hề thô thiển nhưng lại khiến người ta có cảm giác như đang bị con dao găm sắc bén xé tan thành từng mảnh vụn.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Tôi không có sở thích nói chuyện với trán người khác.Ngẩng lên đi.
Cậu ngẩng mặt lên, ánh mắt đầy tự tin nhìn thẳng.
Lần đầu nhìn thẳng vào mắt hắn. Mà không,không phải hắn mà là mục tiêu.
Anh cẩn thận lật từng trang hồ sơ xem ngón tay lướt nhẹ qua từng dòng chữ.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Hồ sơ có vẻ...khá hoàn hảo
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Thậm chí...là hoàn hảo quá mức.
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Ý anh là...?//bình tĩnh//
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Thông thạo 4 thứ tiếng,tốt nghiệp loại giỏi mọi thứ đều khá hoàn hảo. Nhưng lạ thay...
Anh dừng lại, chậm rãi gõ ngón tay lên bìa hồ sơ theo từng nhịp.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Không có thông tin về sở thích cá nhân, không có hoạt động ngoại khoá nào cậu từng tham gia, cũng không có người nào từng làm việc trực tiếp với cậu.
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Vì tôi sống khá khép kín. Vả lại tôi chỉ muốn hoàn thành tốt công việc mình được giao.Không hơn,không kém.Không cần người hỗ trợ
Anh khẽ bật cười im lặng vài giây rồi gật đầu đồng ý.
Đây có lẽ là lời thật lòng nhất của cậu từ khi gặp anh.Suy nghĩ của cậu thật giống với anh vào 5 năm trước.Luôn muốn một mình,đơn độc hoàn thành mọi chuyện.Có lẽ cũng vì thế mà anh đồng ý cho cậu thử việc
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Cậu được nhận
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Cảm ơn vì đã cho tôi cơ hội.
Anh không đáp, chỉ đứng dậy khỏi ghế, quay người đi về phía kệ sách và vươn ngón tay lướt dọc theo từng bìa tấm bìa da vờ như đang chọn một cuốn để đọc.Nhưng thật ra... là đang nghĩ về kẻ đứng sau lưng mình.
Người này vào vai rất tốt.Thái độ đúng mực,lời nói ngắn gọn. Nhưng...đó mới là điều đáng ngờ.
Anh dừng lại,ngón tay vẫn đặt trên một cuốn sách.Anh quay nửa người và nói.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Biết pha cà phê chứ?
Cậu gật đầu không do dự
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Bếp ở cuối hành lang.Cà phê đen,không đường,không đá.
Cậu lập tức gật đầu
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Vâng
Cậu xoay người,bước đi không một tiếng động.Bản thân cậu biết rõ đây không phải là một yêu cầu bình thường, là một phép thử.Một thử thách ngầm mà anh dùng để đánh giá một người qua một ly cà phê.
Vì nếu cậu pha quá ngon anh sẽ biết cậu đã phục vụ cho nhiều người.Điều đó trái lại với thông tin trong hồ sơ của cậu.
Nếu cậu pha quá dở hắn sẽ biết cậu chưa từng sống giữa người thường giống như cuộc sống của cậu luôn sống trong bóng tối,chỉ biết ngày ngày rèn luyện những kĩ năng của một sát thủ.
Còn nếu cậu pha vừa phải thì cậu lại quá hoàn hảo,tiếp tục không có một sơ hở nào... lại giống như việc cậu đã chuẩn bị trước. Và...cậu luôn chuẩn bị.
Cậu tiến tới căn bếp rộng ở cuối hành lang. Nhìn quanh, mọi thứ đều sạch bóng và ngăn nắp không gian nơi này lại một lần nữa làm cậu liên tưởng đến vẻ ngoài lạnh lùng của anh ta,căn bếp giống như chủ nhân của nó.À không...phải là cả căn nhà này đều toát lên hai chữ quyền lực.
Cậu nhanh nhẹn mở tủ, chọn lấy một túi cà phê đen tay cậu di chuyển nhanh nhẹn và không một tiếng động.
Tay phải mở máy, tay trái rót nước. Chỉ mất vài giây để cậu có thể đánh giá toàn bộ nơi này từ máy pha cà phê,nhiệt độ nước và cả vị trí,góc quay của camera.Từng bước đi của cậu đều được tính toán một cách kĩ càng.
Dùng đúng 12g cà phê,không hơn,không kém.Đậm quá sẽ gây ấn tượng xấu,nhạt quá thì lại tắc trách.
Nước đúng định lượng,đổ đến vạch 3 cách miệng ly 1cm,tạo cảm giác an toàn khi bưng.Không đầy cũng chẳng thiếu.
Theo quy tắc ,không nhìn quanh,không loay hoay.Không để lộ ra bản thân lần đầu vào bếp.Nhưng cũng không quá nhanh để bị cho là giỏi nghề.Đặc biệt là tuyệt đối không nhìn thẳng vào camera.
Tất cả đều phải ở mức ổn định. Thể hiện vừa đủ kỹ năng,vừa đủ cẩn thận như một người bình thường, thông minh hơn mức trung bình nhưng cũng không được xuất sắc.
Không để lại dấu tay ở quai ly.Không để cà phê tràn mép,không loay hoay tìm camera.
Tôi là thư kí mới.Không phải sát thủ.
Cậu cẩn thận đặt ly lên khay,chỉnh góc rồi hít sâu một hơi.
Bài kiểm tra đầu tiên. Và tôi không được phép trượt.
________________________
Hết chương 2.
Hot

Comments

Jun_zoithuyyyy💗

Jun_zoithuyyyy💗

Ủa chứ muốn ngt pha như nào tr🥰

2025-04-26

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play