(RhyCap) Kiếp Chung Chồng
Đố cậu bắt được em~
???
Nhưng mày không nên bước vào đây.
Trước mặt em giờ đây là một người con trai lạ khuôn mặt lạnh như băng, đôi mắt sắc lẹm như dao, nhìn em như thể muốn nuốt chửng cả linh hồn. Không gian bỗng chốc nặng trĩu, hương hoa cũng ngừng lan tỏa.
Quang Anh
Ai cho phép mày vào vườn tao?
Hắn cất giọng trầm khàn, từng chữ vang lên như tiếng kim loại chạm đá.
Em khựng lại, tim đập dồn dập. Tay vẫn ôm chặt lấy Bờ Lè trong vòng tay run nhẹ.
Đức Duy
Tui-tui chỉ vào đây để kiếm chú chó của mình thôi
Đức Duy
Tui hem có làm gì hết á
em lí nhí đáp, mắt cụp xuống, giọng run run như sợ hãi.
Quang Anh nhướng mày, ánh mắt sắc lạnh quét qua người em.
Quang Anh
Vậy con chó mày đâu?
Em giật mình nhìn xuống tay mình, nơi nãy giờ Bờ Lè vẫn ngoan ngoãn nằm yên.
Nhưng giờ thì không còn thấy đâu nữa.
Em cuống quýt nhìn quanh, tim đập mạnh, mắt ráo riết tìm kiếm.
Quang Anh khoanh tay lại, cười nhạt
Quang Anh
Vào đây để ăn cắp hoa tao chứ gì?
Em lắc đầu lia lịa, luống cuống giải thích
Đức Duy
Tại nãy con chó của tui nó chạy vô đây, nên tui mới chạy theo tìm.
Đức Duy
Rồi-rồi tại hoa đẹp quá nên tui mới đứng ngắm chút xíu thôi à
Mắt em ngân ngấn nước, giọng lí nhí như sắp khóc. Nhưng Quang Anh vẫn im lặng, chỉ nhìn em
Ánh nhìn khó đoán, lạnh mà sâu đến kỳ lạ
Quang Anh
Vậy trên tay mày là gì?
Quang Anh lạnh giọng, ánh mắt sắc như dao, chỉ thẳng vào tay em.
Em giật mình, liếc xuống tay mình.
Trên tay em, từ khi nào, là một nhánh hoa hướng dương
Vàng rực, tươi tắn, nhưng cũng là bằng chứng cho một tội danh mà em không hề biết mình phạm phải.
Đức Duy
Không phải như anh nghĩ đâuu!!
Đức Duy
Cái này là… tui lụm dưới đất á!
Đức Duy
Tui không có hái đâu
Quang Anh không nói thêm lời nào. Chỉ một cái liếc lạnh lùng, rồi hắn bước tới, nắm chặt lấy cổ tay em, kéo đi không chút thương tiếc.
Quang Anh
Ăn trộm thì đi theo tao.
Em vùng vẫy trong vô vọng, cố gắng thoát khỏi bàn tay lạnh như thép của hắn.
Nhưng tay hắn siết chặt đến mức da em ửng đỏ, khiến em đau điếng.
Quang Anh
Tao cho mày biết thế nào là dám đụng vào đồ của tao!
Hắn gằn giọng, kéo em đi càng lúc càng nhanh.
Đức Duy
Hức-anh thả tui ra đi mà
Em bật khóc, tiếng nấc nghẹn ngào vang lên giữa vườn hoa yên tĩnh.
Hắn quay đầu, bất ngờ khi thấy giọt nước mắt lăn dài trên má em trong veo, thật như chính con người em lúc này.
Quang Anh
Nè-nè ai làm gì mày mà mày khóc?
Quang Anh
Tao chỉ dẫn mày đi thôi, tại mày ăn cắp hoa tao mà?
Hắn bối rối, giọng lạc hẳn đi.
Đức Duy
Hức-tui đã bảo là tui không có
Em nghẹn ngào, mắt hoe đỏ.
Đức Duy
Sao anh không tin tui chứ?
Đức Duy
Tui-tui đâu làm gì sai-hức
Câu nói ấy run rẩy, nghẹn ngào như một nhát dao mảnh, cắm thẳng vào nơi mà hắn nghĩ là mình không còn cảm xúc nữa.
Không gian bỗng trở nên tĩnh lặng đến lạ.
Chỉ còn tiếng gió khẽ lướt qua, và tiếng nấc nhẹ nhàng như dao cứa vào tim.
Quang Anh dừng lại, ánh mắt dần dịu xuống.
Hắn chậm rãi buông tay em ra, rồi cúi người, đưa bàn tay lạnh lẽo nhưng đầy do dự nâng gương mặt em lên.
Ánh mắt hắn dừng lại ở đôi mắt em ngấn nước, lấp lánh như sương sớm.
Gương mặt em đỏ hồng vì khóc, nhưng lại toát lên vẻ mong manh khiến người khác muốn ôm vào lòng mà che chở.
Đẹp. Đẹp đến không lối thoát.
Và hắn người tưởng chừng không biết yêu, không biết rung động đã bị mắc kẹt trong chính vẻ đẹp ấy.
Hắn thì thầm, như nói với chính mình, mà cũng như đang thú nhận một sự thật không thể chối bỏ.
Đức Duy
Anh làm gì nhìn tôi dữ vậy? Nè!!
Em giật mình, đỏ mặt đẩy nhẹ hắn ra, ánh mắt bối rối pha lẫn ngượng ngùng.
Quang Anh như vừa bị kéo khỏi cơn mộng mị, lúng túng ho nhẹ một tiếng.
Quang Anh
Thôi thì coi như tao tin mày
Em reo lên, đôi mắt sáng rực, nụ cười tươi như nắng mai.
Đức Duy
Cảm ơn anh nhiều lắmmmm!
Hắn gật đầu, quay mặt đi để giấu gương mặt đang hơi…đỏ.
Quang Anh đột ngột lên tiếng.
Đức Duy
Gì nữa vậy?//em nghiêng đầu.//
Em khựng lại, đôi mắt lấp lánh nhìn hắn một thoáng. Rồi…
Giơ cao tay đang cầm nhánh hoa.
Đức Duy
Là gì còn lâu mới nói!!!
Em la lên, rồi bứng nguyên một nhánh hoa hướng dương, ôm trước ngực, xoay người chạy bán sống bán chết như bị cả làng đuổi đánh.
Quang Anh đứng hình mất vài giây.
Rồi như có tia sét đánh ngang não, hắn hét lên.
Quang Anh
MÀY ĐỨNG LẠI CHO TAO CÁI THẰNG KIAAAAAA!!!
Và thế là cơn rượt đuổi bắt đầu. Giữa cánh đồng hoa rực rỡ, một người chạy cười rạng rỡ, một người đuổi gầm gừ như hổ đói.
Ai mà ngờ, tình cảm cũng có thể bắt đầu.
Đức Duy
Đứng lại cho anh đánh tui hay saoooo!!
Em hét lớn, vừa chạy vừa ngoái đầu lại lè lưỡi trêu.
Quang Anh
Tao mà bắt được là mày no đòn với tao, thằng ranh connn!!!
Đức Duy
Mơ đi ông anh ưahahaha!
Em vừa nói vừa cười như thể thắng chắc.
Nhưng nụ cười đó chưa kéo dài được bao lâu…
Hơi thở em bắt đầu dồn dập, bước chân lảo đảo. Em gần như đã kiệt sức, từng bước một chậm lại rõ rệt.
Phía sau, Quang Anh vẫn lao tới như cơn bão ánh mắt không khác gì con hổ đói đang vồ mồi.
Em thở gấp, tay ôm lấy ngực.
Không may, chân em vấp phải rễ cây cổ thụ trồi lên giữa đường, cơ thể mất thăng bằng ngã nhào về phía trước.
Trong tích tắc, em tưởng tượng luôn cả cảnh tượng bi thảm bị Quang Anh lôi xềnh xệch về vườn, xong xử tội bằng cách bắt trồng lại 100 cây hoa hướng dương.
Ngay lúc ấy, một bàn tay mạnh mẽ bất ngờ chộp lấy eo em, kéo gọn cả người em vào một con hẻm nhỏ tối om bên cạnh.
Em hoảng hốt, ngẩng mặt lên nhìn người vừa cứu mình.
Gương mặt lẩn khuất trong bóng tối. Hơi thở hắn trầm, ánh mắt sắc, tay vẫn giữ chặt lấy em.
Hắn thì thầm, giọng trầm ấm như có gì đó nguy hiểm nhưng quyến rũ lạ thường.
BuBu
Biết ai hem biết ai hemmm???
BuBu
Ê mà xl nha tại lười quá nên ra hơi lâu:>>
BuBu
Vs lại sắp thi òi nên mọi người thông cảm cho mình nhaaaa
Comments
Tg hay lười viết truyện 🤡
Chuyên văn hay gì mà viết hay thế nàng oii
2025-05-05
1
Ary
Anh có phép thuật đúng ko sao anh nói cái gì trúng cái đó zậy
2025-06-06
0
Quýt🍊
Mê lối hành văn của bả quớ (≧ڡ≦*)
2025-05-01
1