(RhyCap) Kiếp Chung Chồng
Hạnh phúc nhỉ~
BuBu
Chap này hơi nhìu DươngCap nên mọi người thông cảm nhaa
BuBu
Nay cúp học để viết truyện cho mọi người đọc đó😔
BuBu
Nên là nhớ ủng hộ tui nhaaa~~
ᶻ 𝗓 𐰁:l ୨ৎ ᡣ𐭩 ᶻ 𝗓 𐰁 .ᐟ 𓍯 ᝰ.ᐟ ִ 𖤐
Đăng Dương
im, coi chừng bị phát hiện.
Một giọng trầm thì thầm sát tai, khiến em rùng mình.
Quang Anh vừa chạy vừa thở dốc.
Quang Anh
Lùn mà sao chạy nhanh dữ vậy trời
Ngay lập tức, ánh mắt em trong bóng tối sáng rực lên vì tức.
Đức Duy
Hửm?! //em nhíu mày, giận sôi máu.//
Đăng Dương
im// thì thầm//
Cúi đầu xuống sát tai em, hơi thở phả nhẹ khiến em đứng hình vài giây.
Quang Anh đứng trước miệng con hẻm, nghi ngờ nhìn vào trong.
Một con chuột nhỏ lao ra từ bụi rậm, chạy ngang qua chân hắn.
Quang Anh
Thì ra là con chuột. //hắn cười khẩy//
Rồi, như thể đang nói với gió, mà thật ra là đang chửi thẳng em. Hắn gằn giọng
Quang Anh
Mày đợi đó, thằng ranh.
Quang Anh
Tao mà bắt được mày,tao sẽ cho mày biết cảm giác khóc dưới thân tao là như thế nào.
Quang Anh
Mày sẽ phải van xin tao, hiểu chưa?
Hắn cười, nụ cười nhếch mép khiến người ta rợn sống lưng.
Em trong hẻm, toàn thân như bốc lửa. Hai tay nắm chặt, ánh mắt đỏ hoe vừa vì tức vừa vì nhục.
Đức Duy
“Đồ khốn. Tên biến thái, dám nói vậy với tui hả!?”
Em nghiến răng, suýt chút nữa lao ra khỏi hẻm xử hắn ngay tại chỗ.
Nhưng rồi em chợt nhớ. Mình không đánh lại hắn.
Và cũng vì,bàn tay của người phía trước vẫn chưa buông em ra.
Khi tiếng bước chân đã hoàn toàn biến mất, cả hai mới rón rén bước ra khỏi con hẻm tối.
Đức Duy
Tức quá đi mấtttt!!
Em gào lên, giọng đầy uất ức.
Đức Duy
Anh mà không cản em lại là em lao ra cho hắn biết tay luôn áaaa!!
Bên cạnh, người con trai cao lớn chỉ khẽ cười, khoanh tay nhìn em.
Đăng Dương
Thôi đi ông tướng.
Đăng Dương
Tướng ông có chút xíu à, đánh không lại đâu.
Em quay sang bặm môi, lườm yêu một cái rõ bén.
Đức Duy
Anh dám chọc em hảa!
Đăng Dương nghiêng người xuống gần em, giọng nói ấm áp.
Đăng Dương
Anh không chọc nữa, nha?
Rồi nhẹ nhàng xoa đầu em, nụ cười dịu dàng đầy cưng chiều như nắng đầu xuân.
Tim em khựng lại một chút. Nhưng rồi nhanh chóng bị giọng nói ngọt ngào kéo về thực tại.
Đăng Dương
Mà sao em lại chui vô đây? Nguy hiểm lắm, em biết không?
Đức Duy
Ờ thì… tại con chó của em nó chạy vô đây, nên em phải chạy theo kiếm nó chớ
Vừa nói, E vừa ôm chặt hai nhánh hoa hướng dương vừa “lượm được”, ánh mắt long lanh y như chưa từng phạm lỗi.
Nhưng rồi em khựng lại, ánh mắt lơ ngơ chớp chớp.
Đức Duy
Ủa?! Con chó em đâu rồi?!
Dương nhìn em, thở dài bất lực rồi chỉ tay xuống dưới chân em.
Đăng Dương
Dưới chân em kìa
Em cúi xuống, thấy Bờ Lè đang ngồi ngoan dưới chân, cái đuôi ngoáy tít, mắt nhìn em như đang cười.
Đức Duy
Aaaa bé cưng của anh đây rồi! // bế nó lên ôm chặt //
Đức Duy
Sao mà chạy lung tung hoài vậy hả cục bông~?
Em vừa cưng nựng nó, vừa quay qua nhìn Dương với vẻ mặt tò mò.
Đức Duy
Mà sao anh lại có mặt ở đây vậy?
Đăng Dương
Anh đi ngang qua hẻm, thấy Bờ Lè chạy ra sủa quá trời
Đăng Dương
Rồi nó cắn quần anh lôi vô trong, kéo mạnh muốn rách luôn á.
Đăng Dương
Vừa lúc thấy em bị rượt nên anh nhào vô cứu liền.
Em nghe xong mắt sáng rực, quay sang ôm chặt lấy Bờ Lè, giọng luyến thoắng đầy sủng nịnh.
Đức Duy
Ôiiii tròi ơiiiii~
Đức Duy
Trời ơi cục dàng của tuiii thông minhh quá trờiii~
Đức Duy
Um moa~ //chụt một cái lên đầu chó//
Em đặt một nụ hôn ngọt ngào lên đầu chú chó nhỏ.
Ánh mắt Dương tối lại, ghen lồng lộn bên trong mà không dám nói.
Đăng Dương
“Hứ! Rõ ràng mình mới là người cứu em ấy mà!!”
Bờ Lè ngẩng mặt lên, tựa đầu vào ngực Duy, mắt lim dim đầy kiêu ngạo. Xong quay sang Dương, nháy mắt một cái rất ư là
Bờ Lè
“Chó thắng người rồi nha~”
Đăng Dương
“Má cái con chó này?”
Đăng Dương
“Ánh mắt kiểu gì vậy trời?”
Đăng Dương
“Rõ ràng mình mới là anh hùng mà”
Em bắt gặp ánh nhìn hằn học của Dương liền nhíu mày, khó hiểu.
Đức Duy
Nè! Anh nhìn gì mà nhìn dữ vậy?
Đức Duy
Nhìn thấy ghê luôn á!?
Dương không trả lời, vẫn đang “chiến đấu” bằng ánh mắt với đối thủ nhỏ bé kia.
Đức Duy
Nèeeee! Em đang hỏi anh đó nha!
Đăng Dương
À à…có, anh có nghe em nói mà
Em nhìn anh bằng ánh mắt “nghi ngờ toàn tập.
Đăng Dương
Ờ… thôi, mình về đi nha?
Anh khẽ nói, giọng nhẹ như gió thoảng, tay chìa ra trước mặt em.
Em nhìn bàn tay ấy bàn tay ấm áp, vững chãi như cả bầu trời nhỏ đang chờ mình dựa vào rồi không do dự, em đặt tay mình vào.
Dưới ánh hoàng hôn đang rơi chậm rãi trên mái nhà, hai bóng người sóng bước bên nhau một cao lớn vững chãi, một nhỏ bé nhẹ nhàng.
Một người đi với trái tim đã thầm rung động từ rất lâu.
Còn người kia vẫn hồn nhiên, chưa từng nhận ra trong ánh mắt dịu dàng đó là cả một thế giới dành riêng cho mình.
Em đi bên anh, nhưng trong lòng lại không ngừng vang vọng cái tên vừa rượt em.
Mỗi lần nhớ lại ánh mắt lạnh lùng, nụ cười nửa miệng và thái độ ngạo mạn của hắn, tim em lại khẽ run lên không phải vì sợ.
Mà vì… một cảm xúc kỳ lạ chưa thể gọi tên.
Em lên tiếng, giọng nhỏ lại giữa con đường vắng lặng, như thể chỉ muốn anh nghe.
Đức Duy
Cái tên hồi nãy… người gì đâu mà vừa thô lỗ, vừa nóng nảy, lại còn khó ưa nữa.
Dương liếc nhìn em, khóe môi cong lên thành một nụ cười nhẹ, dịu dàng mà có chút trêu chọc.
Đăng Dương
Vậy mà thấy em giận ghê lắm.
Đăng Dương
Nói không đánh lại, chứ suýt nữa nhào vô luôn rồi còn gì.
Đăng Dương
Em để tâm lắm hả?
Em giật mình, quay sang phản bác ngay.
Đức Duy
Ai thèm để tâm tới cái tên đó chớ!
Trong mắt anh không có trách móc, chỉ là một khoảng lặng lẽ như mây trôi ngang trời.
Em vùng vằng quay đi, nhưng đôi tai đỏ hoe đã bán đứng cảm xúc trong lòng.
Dương nhìn em, ánh mắt dịu dàng như một cái ôm không lời.
Anh cười nhẹ, nụ cười ấy chẳng có tiếng động, chỉ có nỗi xót xa ẩn sâu vì người anh thương, lại đang đỏ mặt vì một người khác.
Đăng Dương
Mà… em không biết tên đó là ai à?
Em quay sang nhìn anh, nghiêng đầu, ánh mắt ngơ ngác như một đứa trẻ chưa hiểu chuyện.
Đức Duy
Nhưng mà nghĩ hoài không ra là ai.
Dương khẽ thở ra, trong mắt có chút gì đó tiếc nuối.
Tiếc cho em người vô tư. Và tiếc cho cả bản thân mình người hiểu rõ mọi thứ quá sớm.
Đăng Dương
Hắn là Nguyễn Quang Anh
Đăng Dương
Con trai út của hội đồng nhà Nguyễn
Đăng Dương
Ai mà lỡ làm gì trái ý hắn… thì chỉ có nước biết địa ngục là có thật.
Giọng anh trầm xuống, mang theo một cơn gió thoảng lạnh buốt qua lòng em.
Em đứng sững lại. Mặt tái đi.
Đức Duy
Nguyễn-Nguyễn Quang Anh?
Đức Duy
Con của hội đồng-nhà Nguyễn?
Đức Duy
Em phải làm sao đây?
Đức Duy
Lỡ hắn bắt được em thì sao hả anh ơi?
Giọng em run lên từng chữ, đôi mắt hoảng loạn như đang bị dồn đến đường cùng.
Đức Duy
Hức-Em sợ lắm… nhỡ hắn làm hại em hay làm hại cha mẹ em thì sao?
Nói rồi, em ngã gục xuống, cả người như chẳng còn sức lực.
Dương hốt hoảng cúi xuống đỡ em, đôi mắt hoảng loạn đầy lo lắng.
Đăng Dương
có anh ở đây rồi
Đức Duy
Nhưng-nhưng lỡ hắn làm hại anh thì sao?
Đức Duy
Lỡ hắn làm gì ba mẹ em nữa thì sao?
Dương nhìn em, trái tim thắt lại.
Người con trai trước mặt anh, bình thường mạnh miệng bao nhiêu, giờ lại yếu đuối như thế này.
Em rơi nước mắt, từng giọt lăn dài trên gò má, như cứa vào tim anh từng vết.
Anh vô thức kéo em vào lòng, siết chặt như thể sợ nếu buông ra thì em sẽ tan biến mất.
Giọng anh dịu lại, trầm thấp, chỉ dành riêng cho một mình em.
Đăng Dương
Không sao mà có anh đây rồi
Đăng Dương
Anh hứa anh sẽ luôn bên cạnh bảo vệ em
Đăng Dương
Đừng sợ nữa được không?
Em nấc lên, bàn tay nhỏ siết lấy áo anh.
Đức Duy
Hức-anh hứa rồi đó nha
Đức Duy
Híc-không được bỏ em đâu đó…
Từng tiếng nức nghẹn của em như lưỡi dao cắm sâu vào tim anh.
Anh ôm em chặt hơn, như muốn gánh lấy hết mọi sợ hãi trong em.
Đăng Dương
Dù chuyện gì xảy ra anh cũng sẽ bảo vệ em
Em siết chặt tay anh, đôi mắt hoe đỏ nhưng ánh lên một tia tin tưởng.
Đức Duy
Em cũng sẽ luôn ở bên cạnh anh
Dương thoáng sững người. Tim anh bất giác khựng lại một nhịp.
Lời nói ấy như một tia hy vọng vụt sáng giữa đêm tối.
Anh đã từng mong chờ điều này biết bao lâu rồi. Nhưng anh đâu biết, lời hứa đó rồi cũng sẽ bị lãng quên trong tương lai.
Dương cúi xuống, nhìn đôi chân em run rẩy vì mệt.
Đăng Dương
Anh cõng em nhé? Chắc em mệt lắm rồi
Em ngẩng lên, ngạc nhiên. Nhưng thật sự em cũng chẳng còn sức mà đi nữa.
Dương quay lưng lại, cúi người, lặng lẽ đưa bờ vai rộng ra trước mặt em.
Đức Duy
Em lại làm phiền anh nữa rồi
Em nói khẽ, rồi chậm rãi trèo lên lưng anh.
Đăng Dương
Em làm phiền anh cả đời cũng được
Gió chiều nhẹ lướt qua, mang theo tiếng tim ai đập thật khẽ.
Nhưng họ đâu biết từ phía xa kia có một người đứng bên lề đường đã chứng kiến hết mọi việc.
Quang Anh
Hạnh phúc quá nhỉ //đứng dựa vào cái cây//
Quang Anh
Đợi đi sớm muộn gì mày cũng thuộc về tao thoi thần bướng//nhếch mếch//
Nói rồi anh quay rót rời đi chỉ bỏ lại 2 người đang tình tứ với nhau.
BuBu
Tôi cũng không ngờ luôn
Comments
cọng lông chân của rhycap⚡🐑
ủa ảnh đứng đấy từ khi nào z nhớ lúc nãy ảnh về r mà ta
2025-05-02
1
Haruko
Má đọc mà tui sắp nhảy alibaba luôn gòi
2025-05-01
8
Hạ Kỳ Kỳ
troiii oiii tác giả tận tâm nheee
2025-05-01
1