Chiều hôm đó, trời bất chợt đổ nắng dù buổi sáng còn âm u như muốn mưa.
Phòng nhạc vẫn là nơi yên tĩnh nhất trong khuôn viên trường – như một thế giới tách biệt, nơi mọi ồn ào đều tự động khép lại ngoài cánh cửa gỗ cũ kỹ.
Tiêu Chiến đang cầm tập giáo án đến để chuẩn bị cho buổi học tiếp theo, nhưng giữa hành lang vắng lặng, một giai điệu bỗng cất lên, nhẹ và trong, mộc mạc như tiếng thì thầm của thời gian.
Cậu dừng lại.
Tiếng piano không quá phức tạp, không phô trương kỹ thuật, nhưng có một điều gì đó khiến người nghe thấy chênh vênh – như bước chân vô tình chạm vào một mảnh ký ức cũ chưa kịp gọi tên.
Tiêu Chiến quay đầu, bước ngược lại, dừng trước cánh cửa phòng nhạc khép hờ.
Trong ánh sáng nhạt cuối ngày, cậu thấy cậu bạn hôm qua – Vương Nhất Bác – đang ngồi bên đàn, lưng thẳng, ánh mắt không hướng về đâu cụ thể.
Dáng vẻ cậu ấy trông lạnh lùng, nhưng trong âm nhạc lại dịu dàng đến ngạc nhiên.
Nói thật lòng, Tiêu Chiến không muốn phá vỡ khoảnh khắc ấy, nhưng rồi tiếng bản nhạc dừng lại, như thể Vương Nhất Bác đã phát hiện ra sự hiện diện của cậu từ lâu.
Tiêu Chiến | 肖战
Xin lỗi.
Tiêu Chiến cất tiếng, bước vào.
Tiêu Chiến | 肖战
Tôi nghe thấy tiếng đàn, nên…
Vương Nhất Bác quay lại, ánh mắt hơi ngạc nhiên nhưng không có vẻ khó chịu.
Cậu ấy gật đầu khẽ, như một lời chào.
Tiêu Chiến | 肖战
Cậu chơi hay lắm.
Tiêu Chiến nói tiếp, giọng nhỏ nhẹ như sợ làm vỡ bầu không khí mong manh trong phòng.
Vương Nhất Bác không đáp lại ngay.
Cậu ấy chỉ đưa mắt nhìn xuống phím đàn, rồi chậm rãi nói, giọng khàn khàn, như chỉ quen dùng để hát lên giai điệu, không phải trò chuyện.
Vương Nhất Bác | 王一薄
Chỉ là chơi cho đỡ buồn.
Tiêu Chiến mỉm cười – nụ cười không mang ý định xâm phạm không gian riêng của ai, chỉ đơn giản là sự đồng cảm.
Cậu ngồi xuống chiếc ghế gỗ phía bên kia căn phòng, không quá gần, không quá xa.
Giữa họ là một cây đàn, và khoảng lặng chưa có lời.
Tiêu Chiến | 肖战
Cậu hay đến đây à?
Tiêu Chiến hỏi, ánh mắt vẫn dõi theo người bạn mới.
Vương Nhất Bác khẽ gật.
Vương Nhất Bác | 王一薄
Khi không có ai.
Tiêu Chiến hiểu.
Có những người luôn chọn ở một mình, không phải vì cô đơn, mà vì chỉ trong tĩnh lặng, họ mới được là chính mình.
Cả hai không nói thêm gì nữa.
Một khoảng im lặng kéo dài, nhưng không gượng gạo.
Giống như hai nốt nhạc đứng cạnh nhau nhưng chưa cần hoà âm.
Rồi Tiêu Chiến đứng dậy, nhẹ nhàng nói:
Tiêu Chiến | 肖战
Nếu hôm sau cậu muốn chơi tiếp… tôi sẽ cố đến sớm hơn một chút.
Vương Nhất Bác không trả lời, nhưng ánh mắt cậu khi nhìn Tiêu Chiến đi ra đã dịu lại, không còn lạnh lùng như lúc mới vào.
Cánh cửa phòng nhạc đóng lại.
Gió thổi qua khe cửa, mang theo dư âm bản nhạc chưa có tên, và... những cảm xúc rất nhẹ đang bắt đầu nảy mầm.
Comments