[Kỷ Bá Tể X Ký Linh] Bá Khởi Linh Tâm [Nguyệt Lân Ỷ Kỷ/Nhập Thanh Vân]/[Hầu Minh HạoxĐiền Gia Thụy]
Chương 1: Yên Phường Kỳ Sự
Thành Lạc An về đêm, gió lùa từng đợt qua ngõ nhỏ. Đèn lồng đỏ treo cao khẽ đung đưa theo tiếng đàn và mùi rượu phả ra từ “Yên Phường” – kỹ viện lớn nhất vùng này. Phía nơi hồ sen hai bóng người mờ ám đứng sát bờ nước.
Vụ Vọng Ngôn
(giọng bình tĩnh nhưng có chút lo) Linh Nhi, nhớ kỹ, chỉ quan sát, không hành động. Nếu phát hiện gì khác thường, lập tức thoát ra.
Ký Linh
(cười nhẹ, nửa đùa nửa thật) Tỷ, đệ đâu phải con nít. Mấy trò yêu giả người, đệ phân biệt được.
Vụ Vọng Ngôn
(nhíu mày) Ta nói rồi, đệ không phải yếu… nhưng vẫn quá tốt bụng. Thấy kỹ nữ khóc giả cũng mềm lòng làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Ký Linh
(cười nhỏ, giọng lí nhí)…Đệ chỉ sợ họ thật sự cần giúp thôi mà...
Vụ Vọng Ngôn
(thở ra, nói chậm rãi) Ba vụ mất tích trong hai tuần. Ba thi thể khô quắt, không một vết thương, sinh khí cạn sạch. Tất cả đều xuất phát từ Yên Phường.
Ký Linh
(rùng mình) Hiểu rồi, tỷ yên tâm. Quan sát thôi. Không đánh nhau. Không bị dụ...
Vụ Vọng Ngôn thở dài. Tay nàng khẽ siết lấy bờ vai nhỏ bé của tiểu đệ, trong mắt hiện lên tia đau lòng. Bao nhiêu năm, đệ vẫn thế. Dịu dàng, mềm mỏng, dễ khiến người khác lợi dụng.
Vụ Vọng Ngôn
Một khắc nữa gặp lại ở hồ sen. Không được chậm trễ một giây!
Trong Yên Phường, rèm lụa đung đưa, đàn sáo rượu nồng. Ký Linh bước vào, nét cười ôn hoà. Trong tay cầm quạt, ra dáng thư sinh mới lớn đi xem đời.
Ký Linh
“Không khí kỳ quái. Không thấy yêu khí, nhưng mùi máu lẫn rượu… Thứ gì đó đang hút sinh khí từng chút một.”
Kỹ nữ 1
Công tử đến lần đầu? Muốn xem vũ khúc Mê Hoa không?
Ký Linh
(cười lịch sự) Tại hạ chỉ ngắm cảnh, không có ý làm phiền.
Kỹ nữ 1
(tiến gần hơn, giọng như tơ) Không thử, sao biết hợp không? Một khắc thôi, cũng có thể say cả đời…
Cậu khẽ lách người tránh, chưa kịp bước thì—
Kỹ nữ bí ẩn / Yêu nữ
(xuất hiện từ phía sau, ánh mắt nửa hờ) Chàng… có khí tức khiến ta khó rời mắt.
Ký Linh
(lùi nhẹ, cảnh giác) Tại hạ chẳng có gì đặc biệt…
Ký Linh
“Chết tiệt. Mình che khí tức không kỹ?!”
Chưa kịp phản ứng, mùi hương lạ xộc vào mũi. Một bàn tay bịt miệng. Mắt Ký Linh hoa lên.
Ký Linh
“Tỷ tỷ…! Không ổn rồi…”
Khi mở mắt, ánh đèn chiếu thẳng vào mặt. Cơ thể không nghe theo điều khiển. Tay chân bị buộc bằng vải mềm. Trên người là y phục nữ nhân.
Ký Linh
“Cái gì đây?! Sao không nói được… Mình… bị trúng chú rồi?!”
Chủ trì đấu giá
(hô lớn từ dưới sàn) Vị cô nương này là hàng mới! Mở đầu: một ngàn lượng!
Ký Linh
"...Cô nương? Ta á?"
Đấu giả 1
(kêu lớn) Ba ngàn!
Đấu giả 2
(cười ha hả) Năm ngàn, ta muốn thử hàng mới!
Ký Linh
"Nơi đây còn có cả chuyện đấu giá con người sao?"
Kỷ Bá Tể
(giọng nam lười biếng, lạnh mà cợt nhã) Mười ngàn.
Cả căn phòng im bặt. Người vừa lên tiếng là một công tử toàn thân y phục đỏ, tóc dài buộc cao, sắc mặt hờ hững, miệng cười nhạt. Mắt hắn quét tới Ký Linh — ánh nhìn như lột sạch cậu.
Ký Linh
“…Tên này… nhìn có hơi...soái. Nhưng cái kiểu soi người ta từ đầu đến chân thế này… Biến thái thật sự?”
Vị công tử bước lên sàn, liếc qua Ký Linh bị trói trong lụa mỏng, ánh mắt lười biếng lướt dọc thân hình Ký Linh từ trên xuống dưới, đuôi mắt khẽ cong lên ý cười, giọng Kỷ Bá Tể trầm thấp như tiếng đàn khẽ rung.
Kỷ Bá Tể
(giọng nhẹ tênh, cười như đùa) Làn da trắng nõn mềm mại dưới ánh nến này hẳn là thứ mà bao kẻ si mê. Đôi mắt... quả thật long lanh, không chỉ có vẻ đẹp đơn thuần mà còn ẩn chứa một sự sống động. Mười ngàn lượng... xem ra ta cũng không đến nỗi mua hớ.
Hắn cúi người, đưa tay nâng cằm Ký Linh. Cười nhàn nhạt, mắt không giấu ý thú vị.
Ký Linh
“…Tên này bị bệnh thật rồi.”
Chủ trì đấu giá
(hô lớn) Giao dịch thành công! Cô nương này, thuộc về Kỷ công tử!
Ký Linh
“Cái gì mà cô nương?! Ta là NAM NHÂN! Hồ ly mười mấy năm tu hành! Tỷ tỷ, cứu đệ!!!”
Đáng tiếc, không ai nghe được tiếng lòng của hồ ly nhỏ đang gào trong đầu. Xe ngựa vẫn bon bon lăn bánh về phủ Kỷ Bá Tể, nơi định mệnh bắt đầu đổi hướng…
Ký Linh ngồi đối diện tên công tử họ Kỷ, sắc mặt không giận không sợ, mà chính là… cố tỏ ra không hoảng.
Nhưng Không dễ. Vì cái tên mặt đẹp áo đỏ kia cứ nghiêng đầu nhìn cậu, thỉnh thoảng lại huýt sáo, hoặc gõ quạt vào tay ghế, miệng nói mấy câu không đâu.
Kỷ Bá Tể
Mỹ nhân sao không nói gì hết thế?
Ký Linh
"...Nói được thì câu đầu tiên phải mắng ngươi là đồ đê tiện!"
Kỷ Bá Tể
(thong thả) Ta nói thật lòng. Nàng đẹp đấy. Không phải kiểu nữ nhân đỏm dáng, mà là… đẹp lạ. Mùi hương trên người cũng khác.
Ký Linh
“Hương hồ ly đất! Là mùi đất non! Biết là lạ mà còn hít sát thế làm gì?!”
Kỷ Bá Tể lại ngả người về sau, chân gác lên ghế gỗ, cười như không:
Kỷ Bá Tể
Cũng chẳng cần biết cô nương là ai. Đêm nay, theo ta là được.
Cậu trừng mắt, nhưng gương mặt vẫn đỏ lên một cách mất kiểm soát. Một phần vì xấu hổ. Phần còn lại... là vì dây trói buộc hơi chặt, mà Kỷ Bá Tể thì lại nhìn không chớp mắt.
Ký Linh
“Nếu không phải linh lực bị khóa, ta đã cắn nát cái tay kia rồi.”
Xe ngựa dừng lại. Trước mặt là phủ Kỷ gia – đại viện rộng lớn, đèn treo khắp nơi như tiệc cưới. Cổng mở, hai hàng người hầu cúi đầu đón.
Kỷ Bá Tể xuống trước, rồi quay lại nhìn vào xe.
Kỷ Bá Tể
Cô nương, cần ta bế xuống không?
Không đợi cậu phản ứng, hắn đã cúi người ôm trọn. Cơ thể cậu dính sát vào ngực hắn – quá gần để một hồ ly non yếu như cậu không cảm thấy đầu óc choáng váng.
Ký Linh
“Mình phải nghĩ cách. Phải làm gì đó thôi! Giả… giả chết? Không được, lỡ hắn chôn mình thì sao... Giả ngất? Ừ, được, giả ngất đi!”
Cậu buông lỏng cơ thể, đầu gục xuống vai Kỷ Bá Tể. Không thở mạnh, không chớp mắt. Đỉnh cao diễn xuất.
Kỷ Bá Tể đứng khựng lại một chút, rồi…
Kỷ Bá Tể
(cười nhẹ ngửi mùi hương từ tóc cậu) Ngất rồi à? Mỹ nhân biết e thẹn sao?
Ký Linh
(đang giả ngất mà tức điên) “Thẹn cái đầu ngươi!”
Xuyên suốt trong tác phẩm trong "..." chủ yếu là suy nghĩ nha.
Comments