Duri bừng tỉnh giữa biển xanh rộng lớn, cơ thể tê rần vì lạnh và mệt mỏi. Cậu ngồi dậy, ngơ ngác nhìn quanh – không còn dấu vết của đồng đội hay trận chiến. Tại sao mình lại ở đây? Những câu hỏi như mắc kẹt trong đầu cậu.
____
Duri
Đã 2 ngày rồi...
Duri-Sau khi rơi xuống biển và mất ý thức, được 1 băng hải tặc cứu giúp và gia nhập vào băng đó.
Sanji
DURI,ĂN TRƯA!!
[hét vọng ra]
Duri
TỚ NGHE RỒI!
____
Tối đó
Trên boong tàu, giữa gió biển mặn nồng, Duri lấy ra thiết bị liên lạc nhỏ, cố gọi từng nguyên tố một. Mỗi lần gọi, lòng cậu nặng trĩu.
Chỉ một cuộc gọi đáp lại: Solar.
Duri
“Solar, cậu nghe rõ không? Cậu ở đâu vậy? Sao cậu không trả lời những cuộc gọi trước thế?”
Solar
[giọng trêu đùa]
“Ồ, chắc tại tớ bận... tắm nắng dưới ánh mặt trời quá chói chang nên quên trả lời thôi!”
Duri
[cáu nhẹ]:“Cậu đùa đấy à? Bị mắc kẹt và còn bị thương như thế mà còn ‘tắm nắng’?”
Solar
[Solar cười khẽ]:
“Ờ thì… dù sao thì tớ cũng là Solar mà, phải biết tận dụng lợi thế chứ! Nhưng mà thật ra, tớ cũng đang khá mệt đây.”
Duri
[lo lắng]:
“Cậu phải giữ sức đấy, đừng có giấu tớ nữa! Tớ sẽ tìm cách đến cứu cậu.”
Solar
[vui vẻ]:
“Được rồi được rồi, đừng làm tớ ngại quá. Nhưng mà nếu cậu đến được, nhớ mang theo ít trái cây nữa nhé, tớ đang đói lắm rồi!”
Duri
[Duri cười nhẹ]:
“Được! Chờ đấy!”
Solar
[Solar cười khẩy]:
“À mà... tốt nhất là cậu nên ở yên một chỗ! Mất công lại lạc đấy! Haha...”
Duri còn đang định trả lời thì đường truyền bỗng tắt ngấm, chỉ còn lại màn hình tối đen.
Ở 1 nơi nào đó...
Solar ngồi dựa lưng vào bức tường lạnh lẽo, nhăn mặt, tay run run che vết thương trên vai.Quần áo đều nhuốm màu đỏ tươi của máu.Ánh mắt thoáng qua nỗi đau, nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh để không ai phát hiện.
Comments
Thiêngg lí ơi
Sĩ Duri😞
2025-05-26
0