Cơn ác mộng chính thức bắt đầu.
Nếu không bị chính tay bố mình bán đi như thế này thì có lẽ Charlotte cũng sẽ chẳng bao giờ muốn nghĩ đến việc sẽ hận bố mình cả, từ khi mẹ Charlotte mất đi thứ duy nhất Charlotte có thể bám víu vào chỉ có mỗi bố mình mà thôi.
Quyết định không đến trường tiếp tục việc học ở tuổi 18 cũng là vì một phần thương bố, hàng ngày bước ra thế giới muôn màu ngoài kia vất vả cực khổ kiếm tiền cũng chưa bao giờ Charlotte muốn trách bố mình đã vô tâm nhưng hôm nay có lẽ chỉ sau đêm nay nửa thôi, tượng đài hùng vĩ kia sẽ sụp đổ hoàn toàn.
\~\~\~\~\~\~\~\~\~\~
Charlotte ngồi trong căn phòng sang trọng kia khá lâu, tâm trạng có chút bất an, Charlotte ngó quanh một lượt căn phòng chỉ nhìn thấy những thứ quái gỡ được treo trên tường, đó là những bức tranh nhưng lại không phải là những bức tranh mang cảnh sắc xinh đẹp của núi rừng chim chóc mà chúng lại có phần dung tục, không đứng đắn, nhìn về phía tủ sau lưng lại trông thấy vô số những bộ quần áo ngủ của nữ giới mỏng manh thiếu vải được treo sẵn ở đó tự bao giờ, Charlotte thoáng chút nhíu mài thầm nghĩ
:"Đây là căn phòng quỷ quái gì thế này?!"
Charlotte đứng dậy đi về hướng cửa sổ, kéo nhẹ chiếc rèm cửa sang hai bên, phóng tầm mắt xa xăm nhìn ra bên ngoài, từ phía cửa sổ nhìn ra bên ngoài bầu trời đêm hôm nay thật đẹp, ánh trăng tuy không sáng toả như đêm trăng rằm nhưng cũng đủ để nhìn thấy những vì sao lấp lánh bên cạnh, những áng mây trôi nhè nhẹ thoáng vài giây lại đột ngột che khuất đi ánh trăng rồi lại nhanh chóng trả ánh trăng về với tự do.
Charlotte mỉm cười, nụ cười có phần không rõ nguyên nhân nhưng chỉ biết rằng nó không mang hàm ý của sự vui vẻ
"Mẹ à, nếu mẹ còn sống thì hay biết mấy, con thật sự rất mệt, mẹ à...."
Tiếng thở dài được tạo ra giữa không gian đầy tĩnh lặng, bên ngoài có tiếng bước chân, tiếng chốt cửa cũng đột nhiên được mở toanh, Charlotte vô thức quay lại nhìn, người đàn ông có phần cao to nhìn thoáng qua cũng có thể biết được rằng người đàn ông ấy đã đứng tuổi, gương mặt tuy không phải được ví là đẹp trai nhưng lại có gì đó phong độ, nhìn thì giống người đàng hoàng đạo mạo nhưng sâu bên trong lại là một con sói đội lớp người - người đó chính là Jeff.
Lần nửa tiếng chốt cửa lại phát ra, Jeff chậm rãi đi về hướng của Charlotte, một cảm giác ngờ ngợ liền khiến Charlotte tự thức lùi lại.
Jeff mỉm cười mở lời
"Anh là Jeff, rất vui khi em đồng ý đến với bửa tiệc hôm nay nhé Charlotte..."
Charlotte khẽ nhíu mài đầy thắc mắc, sao người đàn ông đứng tuổi kia lại xưng hô với mình bằng em?! Chẳng phải Jeff là bạn cũ của bố mẹ mình sao?!
"Xin lỗi ông, nhưng cách xưng hô này có phải là có chút gì đó không đúng không?!"
Jeff không vội vì gã ta biết bên ngoài cánh cửa kia chính là vài tên vệ sĩ cao to vạm vỡ với một cô gái chân yếu tay mềm thế này thì lại không cách nào chạy thoát được, để chơi trò mèo vờn chuột chi bằng dùng kinh nghiệm lâu năm của mình thuyết phục Charlotte ngoan ngoãn vẫn hơn.
"À xin lỗi nhé, nếu em không thích anh có thể thay đổi cách xưng hô, gọi em là bảo bối, cục cưng hay em muốn gọi em là tiểu mỹ nhân đây?!"
Đến lúc này Charlotte mới ngầm hiểu ý gã trước mặt mình không có ý tốt, nhưng Charlotte vẫn cố gắng bình tĩnh để hiểu rõ nguyên nhân, dù sao trước khi chọn lấy cái chết tử tù cũng nên được biết lí do tại sao mình lại chết chứ nhỉ?!
"Tôi không có nhu cầu được gọi như thế, tôi chỉ muốn hỏi: ông có phải là bạn cũ của bố mẹ tôi không?!"
Jeff bật cười, chậm rãi ngồi xuống giường một cách thong dong và hưởng thụ
"Bạn cũ á?! Là bố em nói với em thế à?!"
"Vậy ông chẳng phải sao?!"
"Nói sao nhỉ?! Anh không có hứng thú làm bạn bè với bố mẹ em, nhưng với em thì có"
"Rốt cuộc chuyện này là sao?!"
Jeff nhìn cô đứng lặng ở đó, cũng chẳng có chút lòng thương cảm nào cả, mà chỉ cảm thấy con mồi thật sự rất thú vị mà thôi.
"Có phải em muốn biết vì sao hôm nay em lại xuất hiện ở đây có đúng không?!"
Charlotte vẫn nhìn chầm chầm vào Jeff rồi gật đầu.
"Là vì anh đã mua em, chính xác là mua trinh tiết của em, cho nên tối nay điều em cần làm chỉ là phục vụ anh tốt vào,nếu ngoan ngoãn, anh hứa sẽ nhẹ nhàng và không làm đau em"
Giọng của Charlotte có chút kích động, bàn tay tạo thành nắm đấm siết chặt
"Ông nói dối, bố tôi sẽ không bao giờ làm thế?!"
Jeff mở điện thoại lên ngay mục chuyển khoản, số tiền 10 triệu Bath đã được chuyển vào tài khoản dưới tên của bố Charlotte, rồi đưa nó đến trước mặt Charlotte
"Em tự xem đi"
Charlotte cầm lấy chiếc điện thoại trên tay Jeff, kĩ càng nhìn mọi thứ hiện thị trên đó, Charlotte như không tin vào mắt mình nửa, Jeff lại nói thêm
"Anh mua trinh tiết của em với giá khá đắt đấy"
Charlotte liên tục lắc đầu chối bỏ
"Ông gạt tôi, số tiền này không thể nào được chuyển đến tài khoản của bố tôi được"
"Thôi vầy, để anh chứng minh nhé"
Jeff cầm lấy điện thoại, nhấn số của bố Charlotte, từng số từng số được hiển thị trên màn hình cũng giống như từng nhát dao đâm thẳng vào tâm can Charlotte vậy.
Âm thanh [tút tút tút] liên tục phát ra, Jeff liền bấm loa lớn, đưa đến trước mặt Charlotte, cũng chẳng lâu sau đó giọng của bố mình cất lên, Charlotte dĩ nhiên có thể nhận ra giọng của bố mình
{Tôi nghe đây ông Jeff, có việc gì sao?!}
{Tôi chỉ định hỏi ông đã nhận được tiền chưa?!}
{Tôi đã nhận được rồi, con bé cũng đã đến chỗ ông, ông đã trông thấy con bé chưa?!}
{Hmmm, tôi nhìn thấy rồi, nhưng ông không hối hận với điều mình đang làm sao?!}
{Sớm hay muộn con bé cũng sẽ mất đi sự trinh trắng, nếu bây giờ sự trinh trắng của con bé đáng giá thế này thì bán đi cũng coi như là giúp ích được gia đình qua được khó khăn, hối hận gì chứ?!}
{Nói rất hay, tôi sẽ gọi lại cho ông sau}
Jeff liền bấm tắt máy, rõ ràng vẫn là cơ thể sống nhưng Charlotte hoàn toàn đã chết tâm, từng câu từng chữ của bố mình đều là những nhát dao chí mạng, thật mạnh mà ghim sâu vào trái tim Charlotte, đau lòng đến nước mắt rơi nhưng Charlotte lại không hề cảm nhận được sự tồn tại của những giọt nước mắt ấy.
Jeff mỉm cười đầy sự châm biếm
"Giờ thì em tin rồi chứ?!"
Charlotte im lặng như một pho tượng bằng sáp vậy, mọi giác quan đều đau đớn khôn nguôi.
"Bố em thương em nhưng lại chọn lấy tiền của anh, nếu anh là em, bây giờ anh sẽ chọn cách ngoan ngoãn nghe lời, vì dù sao em cũng sẽ không thể rời khỏi đây một cách nguyên vẹn, đúng không?!"
Charlotte ngước nhìn về hướng Jeff, bình tĩnh đến lạ
"Anh nói đúng, giờ thì cũng chẳng còn nhà để về nửa rồi"
"Đúng là nữ nhân thông minh, anh rất thích"
"Được, anh vào tắm trước đi, em đợi anh"
"Được"
Sự tuyệt vọng được thể hiện rõ qua khuôn mặt của Charlotte, thứ duy nhất có thể giúp Charlotte trụ ở vách núi cũng đã không còn nửa, cố gắng bấu víu vào để gia tăng sự đau khổ thì chi bằng cứ thả mình tự do rơi xuống có phải sẽ nhẹ nhàng đi nhiều không?!
Updated 34 Episodes
Comments