Dưới Ánh Mắt Anh, Ánh Nhìn Của Em. Tần Triệt X Lâm An Nhiên
Im lặng không có nghĩa là không để tâm.
Hôm nay là buổi học thứ hai với thầy Tần. Lâm An Nhiên đến sớm hơn thường lệ, nhưng trái tim lại rối bời hơn bao giờ hết.
[08:32 AM – Bên ngoài giảng đường]
Trần Tử Kỳ
Ê, đồ ngốc, sao hôm nay makeup kỹ thế?
Trần Tử Kỳ
Đi học hay đi hẹn hò vậy An Nhiên?
Lâm An Nhiên
Cậu đừng có nói linh tinh...
Lâm An Nhiên
Tớ chỉ... thấy mặt mộc hơi nhợt nhạt thôi.
Trần Tử Kỳ
Ờ, ờ. Mặt mộc nhợt nhưng ánh mắt sáng rực mỗi lần thấy thầy Tần hả?
Trần Tử Kỳ
Tớ để ý nhaaaa.
Lâm An Nhiên
*cứng họng*
Cậu đúng là nhiều chuyện!
[Trong lớp học - khi thầy Tần Triệt bước vào]
Tần Triệt bước vào lớp, ánh mắt lướt nhanh qua từng học viên. Khi ánh nhìn chạm vào An Nhiên, anh khựng lại chưa đầy một giây - nhưng Trần Tử Kỳ đã bắt được khoảnh khắc đó.
Trần Tử Kỳ
Thầy Tần nhìn cậu kìa.
Trần Tử Kỳ
Lâu hơn mức cần thiết rồi đó.
Lâm An Nhiên
*thấp giọng*
Im đi, ông ấy nhìn cả lớp mà...
Trần Tử Kỳ
Ừ thì cả lớp...mà dừng lại ở chỗ cậu.
[Giữa buổi học - Tần Triệt đặt câu hỏi tình huống]
Tần Triệt
Nếu một người luôn che giấu cảm xúc thật bằng nụ cười, đó là tổn thương sâu hay bản năng phòng vệ?
Hạ Minh Dương
*giơ tay*
Em nghĩ đó là tổn thương sâu.
Hạ Minh Dương
Vì bản năng phòng vệ thường là nhất thời, nhưng nếu kéo dài... thì là vì họ đã đau quá nhiều lần.
Tần Triệt
Một câu trả lời khá hay.
Tần Triệt
Lâm An Nhiên, em nghĩ sao?
Lâm An Nhiên
Dạ...em nghĩ...
Lâm An Nhiên
Nó có thể là cả hai. Tổn thương tạo ra bản năng phòng vệ, mà bản năng đó...lại giấu sau nụ cười.
Tần Triệt không nói gì, chỉ gật nhẹ. Nhưng ánh mắt anh...lại có gì đó rất lạ...
[Giờ ra chơi - tại hành lang]
Hạ Minh Dương
Nhiên...em trả lời rất tốt.
Hạ Minh Dương
Thầy Tần chắc cũng rất ấn tượng.
Lâm An Nhiên
Dạ...cảm ơn anh Dương.
Lâm An Nhiên
Mà anh vẫn hay theo dõi mấy lớp dưới ạ?
Hạ Minh Dương
Chỉ lớp nào có người quen thôi.
Hạ Minh Dương
*Cười nhẹ*
Em biết là ai mà.
Từ xa, Tần Triệt đi ngang. Anh thoáng liếc sang Hạ Minh Dương rồi lặng lẽ bước tiếp.
[Phòng giảng viên - giờ nghỉ trưa]
Cố Lạc Uyên
Anh uống trà em mua sáng nay nhé, vẫn còn ấm đó.
Tần Triệt
Ừ, cảm ơn.
*Uống một ngụm nhỏ, lặng im*
Cố Lạc Uyên
Lớp Tâm lý học 2A năm nay... có gì thú vị không?
*Ngước nhìn anh, nửa đùa nửa thật*
Cố Lạc Uyên
Nghe nói có vài nữ sinh rất... sáng sủa.
Tần Triệt
Chuyện học trò, anh không quan tâm kiểu đó.
Cố Lạc Uyên
Anh nói vậy thôi... chứ ánh mắt anh lúc giảng bài, người mù còn thấy anh quan tâm ai.
Cố Lạc Uyên
*Giọng thấp xuống*
Chỉ mong anh đừng quên... ai là người bên cạnh anh lâu nhất.
Tần Triệt nhìn cô, không trả lời.
[Buổi chiều - văn phòng khoa]
Ngô Duy Thái
Tần này, nghe đồn cậu làm lớp 2A xôn xao đấy.
Ngô Duy Thái
Thì... có một vài ánh nhìn được quan sát, vài câu hỏi bị nghi ngờ.
Ngô Duy Thái
*Cười khẽ*
Đừng quá nghiêm với cảm xúc của mình, nhưng đừng để nó phá vỡ mọi thứ cậu cố giữ.
Tần Triệt lặng người. Ánh mắt anh như đang chất chứa một điều gì đó - nhưng rồi lại im lặng như thường.
Comments