Chương 2: Ân tình.
----------------
Một tuần sau, tại bờ biển tư nhân.....
Trên du thuyền sang trọng, Tống Ôn Trạch đang nhâm nhi ly rượu vang ở đầu mui vừa uống vừa tắm nắng, chiếc kính râm phản chiếu ánh nắng mặt trời nóng lực.
<<Đại thiếu gia, đúng như người dự đoán Giang tiểu thiếu gia đến đâu xin việc đều bị từ chối, hiện tại đang làm thêm bán thời gian ở một quán bar tại kinh đô Thượng Kinh.>>
Giọng nói phát ra từ chiếc điện thoại để trên bàn, người đàn ông bên đầu giây bên kia kể tóm tắt sinh hoạt của Giang Thần trong một tuần qua, ngay cả việc đi vệ sinh như thế nào và tắm ra sao cũng nói rõ ràng.
Hắn làm như không quan tâm, nói - Cứ tiếp tục theo dõi, đừng để bất kỳ người nào tiếp cận em ấy rồi làm hại. Nếu khi quay lại, em ấy mà mất một cọng lông nào, thì các người biến mất hết luôn đi.
<
- Tôi không biết các người làm cách nào, cũng nhất định phải bảo đảm an toàn cho em ấy, bất cứ giá nào cũng không được em ấy chịu bất kỳ tổn thương hay nguy hiểm gì.
<
- Bên phía, Hàn Tuệ thế nào? Họ có gặp nhau không?
<< Dạ không! Hàn tiểu thư, ngày nào cũng đứng trước cổng biệt thự Tống gia, đòi muốn gặp mặt người nhưng đều bị Lạc quản gia đuổi đi. Xong không gặp được liền tới công ty tìm người, kết quả cửa còn chưa kịp bước vào đã bị bảo vệ đuổi ra ngoài.>>
- Cứ tiếp tục theo dõi.
Cạch một tiếng, chiếc điện thoại liền tắt ngủm không còn phát ra âm thanh nào nữa, sáng một chút liền tối om luôn.
Tống Ôn Trạch ngồi bật dậy, gỡ cặp kính râm kia xuống phía xa như đang chờ đợi một chuyện gì đó, một sự việc sẽ xảy ra.
Không để hắn đợi lâu, bầu trời đang thoáng đãng đột nhiên chuyển sang tối sầm lại, ngẩng đầu nhìn lên thấy mặt trời đang bị những đám mây che khuất rồi.
"Cuối cùng cũng tới!"
Trời đột nhiên sấm chớp đùng đùng, mây đen che khuất tầm nhìn làm Tống Ôn khó chịu mà nhíu mày, lẩm bẩm một mình cái gì đó.
Tiện tay, túm lấy chiếc ống nhòm để sẵn sau lưng ra soi xem chuyện gì đang xảy ra, nhìn thấy khung cảnh một chiếc thuyền cũ đang lao đao giữa biển rộng mênh mông.
Hắn đoán, nó cách khá xa chỗ du thuyền này rồi nghĩ "có nhanh chóng lao tới, cũng không biết có kịp cứu người không?", "Cứu người, liệu có được đáp ân tình không?"
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng Tống Ôn Trạch vẫn cân nhắc thiệt hơn chuyện cứu người, dù sao thì.... một mạng cũng là mạng mà.
----------------
Tống Ôn Trạch dẫn theo một đám người mặc đồ đen, vừa bước lên du thuyền kia liền hạ lệnh tìm kiếm người rồi ngay lập tức xuống tầng hầm.
Càng bước xuống, mùi hôi thối lâu ngày bốc lên xộc vào mũi khiến hắn che nửa mặt mình, từ từ đi xuống sâu hơn.
Đến cuối hành lang, tiếng hò hét kêu cứu vang lên vọng khắp tầng hầm Tống Ôn Trạch liền đi theo nó, tới trước một căn phòng cách âm rất lớn.
Hắn biết không còn nhiều thời gian, lập tức phá cửa kia ra rồi đi vào trong phòng nhưng, còn chưa kịp phản ứng, một thứ gì đó lao sầm vào vòng tay.
Tống Ôn Trạch cúi đầu xuống, khó khăn lắm mới nhìn thấy được thứ kia là gì nhưng không nghĩ tới, vừa thấy liền giật mình ngây người đứng một lúc lâu.
Đám người theo sau không tìm thấy gì, đồng loạt xuống dưới tầng hầm tìm kiếm đến chỗ hắn đang đứng, nhìn cảnh tưởng trước mặt cũng không giấu nổi sự khó chịu.
Có người không nhịn được, bỏ chạy ra ngoài tìm một góc khuất nôn thốc nôn tháo, có người lại sợ hãi mà sủi bọt mép ngất xỉu ngay tại chỗ.
Tiếng xì xào bàn tán vang lên không ngớt, Khương Thần cũng lấy lại bình tĩnh mà ngẩng đầu nhìn người trước mặt là ai, thấy là hắn liền sợ hãi mà lùi lại hai bước.
Hắn liền không nhanh không chậm vươn tay kéo ngược trở lại, nhìn thứ được cậu ôm chặt đến không nỡ buông ra kia thì thoáng nghi hoặc, lạnh giọng nói - Lục Trạch!
Cậu nghe vậy, còn chưa kịp hoàn hồn thì cơ thể đã được bế lên cao, chớp mắt liền thấy đã ở bên ngoài du thuyền.
Người lâu ngày nhốt ở trong tầng hầm như Khương Thần, vừa thấy ánh sáng chói mặt liền nhúc vào trong lòng hắn mà sợ hãi, toàn thân cũng vô lực mà rùng mình một cái.
Lục Trạch vốn đang mê man, cảm nhận được sự sợ hãi của cậu mà hé mắt nhìn lên, trong ánh sáng chói mắt kia một khuôn mặt không thể nào quen thuộc hơn xuất hiện.
Anh chớp chớp hai mắt, cố gắng nhìn rõ người trước mặt mà hoang mang rồi bật thành tiếng, gọi lớn - Tống đại ca!
Tống Ôn Trạch không nói nửa lời, gật gật đầu đáp lại một cách lãnh đạm như lời chào hỏi, thuận thế túm lấy gì đó che đi tầm nhìn của hai người.
Được một lúc, cơ mà cũng chẳng lâu lắm tựa như chỉ là một cái chớp mắt thoáng qua, thứ đó nhanh chóng được lôi ra khỏi người họ.
Lục Trạch là người lên tiếng đầu tiên, nhưng anh còn kịp nói hết câu thì đã bị Tống Ôn Trạch nhấc lên, thoát khỏi vòng tay của cậu.
Ngay sau đó, anh bị nhốt trong một cái hòm kính trong suốt có thể nhìn rõ mọi việc bên ngoài, tay chân vốn đã bị cắt lìa làm toàn thân không thể cử động.
Tống Ôn Trạch hoàn toàn chẳng quan tâm đến cảm nghĩ của vật trước mặt, nhìn anh một lúc lâu rồi đóng hòm lại làm như không thấy, không nghe thấy tiếng gào thảm thiết phía sau lưng mình.
Khương Thần tựa như một cái xác, nhắm mắt nằm yên như đã bất tỉnh nhân sự rồi, mặc kệ ánh nhìn sát khí của ai kia.
Hắn nhanh tay xé đôi chiếc áo sơ mi trắng tinh, nó bị máu khô nhiễm bẩn không còn nhìn rõ hình dạng ban đầu ra sao nữa, để lộ trước ngực những vết thương chi chít lớn nhỏ.
Những vết thương cũ, tuy đã khỏi nhưng lại bị nhiễm trùng dẫn đến lở loét nhìn rất đáng sợ, vết thương mới chồng chất lên càng nhìn càng thêm ghê tởm.
Tống Ôn Trạch xoay người, lấy chiếc áo blouse trắng được gấp gọn gàng sẵn để trên bàn mà mặc vào, xong liền khử trùng khử mùi các thứ như sắp làm phẫu thuật.
Lục Trạch thấy vậy, có chút sợ hãi nhưng nghĩ tới người trước mặt không dễ chọc, lại đoán cậu chưa từng đắc tội hắn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Trong tâm là thế, nhưng nhìn hắn cầm bộ dụng cụ mổ xẻ thì lại không giữ được bình tĩnh, đập đầu vào tấm kính kia đến bật máu nhưng đối phương chẳng thèm ngước nhìn anh.
Hắn liền bật đèn flag lên, ánh sáng chiếu thẳng vào tấm ngực trần của Khương Thần, để đảm bảo người sẽ không bất tình lình tỉnh dậy liền tiêm một liều thuốc gây mê.
Tống Ôn Trạch nốt tay cầm dao, một tay cầm nhíp sẵn sàng loại bỏ hết thứ hoại tử kia, nhanh tay nhanh mắt gắp sạch hết thứ thối rữa trên da người trước mặt.
Cảnh tượng này, đập thẳng vào mắt Lục Trạch anh không còn sức gào thét nữa mà mơ màng, tầm nhìn liền trở nên mơ hồ rồi tối sầm lại.
Lúc hắn xong, liền đứng dậy kêu người đến băng bó vết thương rồi quay sang nhìn anh, người đã sớm ngất xỉu vì tức từ lâu mà khẽ cười.
- Vậy cũng tốt! Đỡ phải tốn nước bọt.
-----------------
Khương Thần lần nữa mở mắt tỉnh dậy, thấy trước mặt là trần nhà mầu trắng lạ thường, cậu liền giật mình ngồi bật dậy.
Nhưng vừa cử động, toàn thân như bị sẻ thịt phanh thây đau đến chết đi sống lại, cúi xuống nhìn lại mới phát hiện toàn thân đều được băng bó như chú gấu trắng.
Tay, chân cũng không thoát được mà sưng một cục vừa đau vừa ngứa.
Nhìn bản thân đang nằm trên giường mới toanh, cả căn phòng đều được thiết kế đơn giản như chưa từng có ai vào ở, xung quanh mầu chủ đạo đều là trắng tinh sáng lóa mắt người nhìn.
Lục Trạch lúc này chẳng còn quan tâm đến nó trông ra sao, vừa thức dậy liền dáo dác nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng ai, không thấy liền gào lên.
Không ai đáp lại, cậu liền nhảy khỏi giường nhưng không đứng vững mà ngã xuống đất, bịch một tiếng đầy đau đớn.
Nghe tiếng rên, hai người mặc đồ đen đã đứng sẵn ở trước cửa phòng liền mở cửa, bước vào thấy người đang nằm dưới đất liền chạy tới đỡ dậy.
Một trong số đó, lo lắng kiểm tra toàn thân một lượt rồi thấy không sao, khẽ nói - Khương thiếu gia, cậu cuối cùng cũng tỉnh rồi.
- ???
- Đại thiếu gia rất lo lắng cho cậu, bảo chúng tôi ở ngoài canh chừng, nói cậu mà tỉnh lại nhất định phải thông báo cho người.
- ???
Một người khác cầm điện thoại nhắn tin gì đó, ấn nút gửi cho một dãy số của ai rồi tắt máy, nói tiếp.
- Cậu ngủ một giấc, ngủ liền suốt một tháng làm bọn tôi mất ăn mất ngủ luôn một tháng, tuy luân phiên canh chừng nhưng cũng không ít lần bị đại thiếu gia mắng chửi.
Lục Trạch khó chịu, lên tiếng cắt ngang lời họ mà lớn tiếng hỏi - Lục Trạch, anh ấy đâu rồi?
- ??? - Hai người họ nhìn nhau, ngơ ngác rồi đồng loạt lắc lắc đầu nói không biết.
Cậu khua tay múa chân một lúc, vừa nói vừa ra hiệu người được mình ôm là Lục Trạch, nhưng vẫn nhận lại cái lắc lắc đầu nói không biết.
Ngay lúc họ đang hoang mang không hiểu chuyện gì, cậu liền chạy tới trước cửa phòng toan mở ra, hai người kia thấy vậy cũng lao tới muốn ngăn cản nhưng đã muộn.
Cánh cửa phòng bật mở ra, còn chưa kịp bước ra ngoài thì Tống Ôn Trạch xuất hiện đứng ngay trước cửa phòng, lạnh lùng nhìn người bên trong mà hỏi.
- Tỉnh rồi?
Khương Thần vừa nãy còn hùng hùng hổ hổ muốn đi, khi thấy hắn liền như con rùa rụt đầu lại mà lùi lại hai ba bước, trực tiếp đâm sầm vào vòng tay của hai người kia.
Một trong hai người vừa thấy hắn liền cúi đầu cung kính, sợ hãi không dám nhìn thẳng.
Thấy họ như vậy, hắn làm như không thấy mà chầm chậm bước vào trong phòng, không nhanh không chậm mà khép cửa lại.
Xong liền tiến lên hai bước, đứng trước mặt Khương Thần khẽ cúi đầu xuống đối mặt mà hỏi - Định đi đâu sao?
Cậu bị hỏi trực tiếp, vừa ngẩng đầu lên liền giật mình rồi ngây người khẽ nuốt nước bọt, ấp a ấp úng một lúc mới nói hoàn chỉnh một câu.
- Em, em muốn gặp Lục Trạch.
- Chết rồi!
Tống Ôn Trạch không nhanh không chậm đáp, làm Khương Thần còn đang mê man suy nghĩ hình tượng hắn thật đẹp, cậu nghe xong liền suy sụp.
Bên tai, thanh âm của thứ gì đó vang lên vỡ tan tành.
Không giấu được sự mất mát, Khương Thần liền như kẻ không xương mà trượt xuống đất, tuột khỏi vòng tay của hai người kia rồi gục xuống khóc lớn.
Hắn nhìn vậy cũng chẳng quan tâm, xoay người cái liền ngồi trên chiếc giường mà cậu vừa nằm kia, lạnh nhạt nói.
- Thảm thiệt chứ!
- ??? - Khương Thần hai mắt lệ nhòa, ngẩng đầu nhìn người trước mặt.
Tống Ôn Trạch lại tiếp - Tay chân đều bị hoại tử, sống tiếp cũng chẳng được bao lâu, chết rồi cũng tốt.
- Vâng! - Cậu gật gật đầu, nói - Phải chi nếu em đến sớm, anh ấy nhất định sẽ được cứu.
Hắn im lặng một lúc, thanh âm vẫn như cũ lạnh giọng hỏi nhưng hai người kia nghe ra, lại cảm thấy rùng mình không dám ở lại đây liền lấy cớ muốn ra ngoài đi.
- Là ai làm?
- Thẩm Kiêu! Thịnh Thiên Ý!
Khương Thần nghe vậy nín khóc hẳn, lau đi giọt nước mắt ngập mi kia mà tức giận đáp, bàn tay đã sớm nắm thành quyền mà đập mạnh xuống đất.
- Hai người họ bắt cóc, nhốt anh ấy trên du thuyền rồi thay phiên hành hạ anh ấy. Lúc em tìm được, người đã sớm bị chặt đứt tứ chi đem nhốt trong lồng chim rồi.
Tống Ôn Trạch khẽ cười, nụ cười đó khiến cậu cũng ngây người một lúc lâu rồi khuyên Khương Thần mau nghỉ ngơi đi, xong liền xoay người rời đi.
...----------------...
Updated 24 Episodes
Comments