Chương 3: Trả thù.
----------------
Tầng hầm!
Tiếng bước chân lộc cộc lộc cột vang lên, hòa cùng với tiếng nước chảy róc rách vọng lại, nghe thôi cũng rùng rợn ghê người.
Trong căn hầm tối đen như mực, chỉ có ánh sáng leo lót mờ mờ ảo ảo của đèn cầy dẫn sâu vào trong, không gian chật hẹp và có chút bẩn thỉu.
Tống Ôn Trạch cứ đi cứ đi mãi rồi dừng lại trước một căn phòng, hắn không nhanh không chậm nắm lấy ổ khóa mà xoay một vòng, cánh cửa liền theo quán tính tự động mở ra.
Bước vào trong, cảnh tượng trước mặt không khiến hắn nhíu mày dù chỉ một cái, khẽ ho khụ khụ ra hiệu.
Người đàn ông cầm roi đang quất ai đó, nghe thấy liền quay đầu lại thấy người tới là ai, hạ roi xuống cung kính gọi - Đại thiếu gia.
Tống Ôn Trạch lạnh giọng hỏi - Thế nào rồi?
Hắn ta đáp - Hắn ta ngoài trừ chửi mắng Lục thiếu, thì chẳng nói cái gì hết. Ngay cả nàng ta bị rạch mặt, tách da đều không khiến hắn phản ứng gì hay nói ra người sai khiến. Là bọn ta vô dụng.
- Ừm!
Hắn nghe vậy cũng không tức giận, cười nhạt rồi ngồi xuống ghế sôfa sẵn để giữa phòng, vắt chéo chân nhìn người đang bị treo lên cây thánh giá kia.
Thẩm Kiêu bị đánh đến toàn thân bê bết máu, cố gắng ngẩng đầu lên nhìn người vừa bước vào nhưng vừa thấy hắn, khuôn mặt trở nên tái nhợt thiếu sức sống.
Không biết vì bị đánh đến thiếu máu, hay là sợ hãi mà Tống Ôn Trạch thấy người trước mặt cúi đầu xuống, cả người run rẩy không ngừng như cá mắc cạn.
Hắn vung tay một cái, đám người trong phòng hiểu ý liền đồng loạt theo nhau ra ngoài, cánh cửa phòng liền đóng sầm trở lại.
Bọn họ sau đó không biết trong đó xảy ra chuyện gì, chỉ thấy hắn bước ra trên người đều nhiễm một mảng lớn đẫm màu máu đỏ tươi, còn người trong phòng sớm đã nằm rạp dưới đất thành một mỡ hỗn độn.
Họ nhìn nhau tự hỏi, thầm trộm nuốt một ngụm nước bọt sắp nôn khan vào trong bụng, tự chấn an bản thân không nhìn thấy gì cả.
Tống Ôn Trạch vươn tay ra, một chiếc khăn tay trắng được chuẩn bị sẵn đưa tới đặt trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng lau sạch vết máu trên đó và mặt.
- Dọn dẹp sạch sẽ đi!
Người bên cạnh, khẽ hỏi - Vậy, còn nàng ta thì sao?
Hắn lúc này mới nhớ ra, nghiêng đầu nhìn vào bên trong phát hiện ngay góc phòng đối diện, thi thể của một cô gái đang nằm la liệt dưới đất.
Thịnh Thiên Ý úp mặt xuống đất, cả người trên dưới đều không có chỗ nào nguyên vẹn, chiếc váy cũng bị xé thành từng mảnh vụn nhỏ để lộ làn da trắng ngần.
Nếu không phải, người nàng lên xuống thất thường và hơi thở có chút yếu ớt thì người đã sớm chết rồi, nghĩ vậy liền nói tiếp.
- Cô ta chẳng phải thích quyến rũ nam nhân sao? Tắm rửa sạch sẽ, người tỉnh liền đưa tới chỗ Lão Dương, ông ta tự biết sắp xếp.
Hai chữ "Lão Dương" vừa vang lên, đám người kia liền cảm thấy toàn thân đau đớn tột cùng, im lặng mà cúi đầu không dám lên tiếng.
Lão Dương trong lời hắn, không chỉ là người trong giới Hắc đạo mà còn là loại nam nữ đều ăn, ai rơi vào tay lão đều một đi không quay lại không thì cũng bị chơi đến thừa sống thiếu chết.
Lại nhìn cô ta đang bất tỉnh nằm đó, cả đám đều không khỏi thầm cảm thán Thịnh Thiên Ý lần này chọc vào ổ kiến lửa rồi, đắc tội ai không đắc tội lại đi đắc tội với đại thiếu gia.
Tống Ôn Trạch phân phó xong liền rời đi, vừa ra khỏi tầng hầm liền có người hốt hoảng chạy tới, lắp bắp nói - Đại thiếu gia, không hay rồi, phu, phu nhân, bà ấy tới rồi.
Nhìn người đàn ông thở không ra hơi, cả người đều vịn vào bức tường bên cạnh mới đứng vững được, cố gắng nói tiếp.
- Còn, còn đem theo cái cô Hàn gì gì tiểu thứ đó? Khương thiếu gia, nói muốn chào hỏi họ, vừa xuống lầu liền bị phu nhân tát một cái, mắng cái gì mà... tiện nhân, hồ ly tinh gì đó?
Nghe vậy, hắn không giữ được bình tĩnh mà túm lấy người đàn ông kia, hỏi dồn dập - Bà ta tới làm gì? Sao vào được đây? Ai cho vào? Sao lại đánh Khương Thần?
Người đàn ông vừa mới điều chỉnh nhịp thở, bị hắn lay đến xoay mòng mòng lắc lắc điên cuồng rồi một loạt câu hỏi, không kịp phản ứng mà trả lời.
Tống Ôn Trạch không đợi được câu trả lời, tức giận mà buông tha người trước mặt rồi xoay người đi luôn, chẳng thèm quan tâm người kia có bị sao không.
----------------
Khương Thần lĩnh trọn cái tát, cả người liền chao đảo vô lực mà ngã xuống đất, yếu ớt ôm một bên má kia mà ngẩng đầu nhìn lên.
- Phu, phu nhân, sao lại đánh con?
Người phụ nữ trước mặt cười lớn, dáng người vừa béo vừa mập khẽ lung lay ngả nghiêng, trên người đều là hàng đặt may quốc tế và trang sức quý giá.
Bên cạnh là Hàn Tuệ, nàng ta khoắc vai mà thêm mắm dặm muối khiến bà ta càng tức hơn, lời nói tiếp theo khiến cậu hoài nghi nhân sinh.
Bà ta chống hông chửi mắng, bộ dạng chẳng khác mấy bà bán cá ngoài chợ rao hàng, chỉ ngón tay thẳng mặt mà nói.
- Tao chính là đánh mày đó! Cái đồ tiện nhân, hồ ly tinh chuyên đi câu dẫn chồng người khác. Đẹp trai như vậy, lại là gay, còn dám bẻ cong con trai bà, bà đây còn muốn lọt sạch da mày luôn.
Cậu liền đứng dậy giải thích, vừa lắc lắc đầu vừa nói - Phu nhân, người hiểu lầm rồi. Con và Tống thiếu, không có bất kỳ quan hệ nào như người nói cả, bọn con là tình cảm trong sáng...
Còn chưa kịp nói dứt câu, một sấp ảnh từ đâu bay tới đập thẳng vào mặt Khương Thần, cậu cúi xuống nhặt rồi xem mà giật mình nói không có.
Nhưng mụ ta càng mắng chửi hơn, túm lấy tóc cậu mà giật ngửa ra sau hỏi - Này thì trong sáng ah?! Ra vào khách sạn như thế này, có phải đợi đến lúc video cảnh xxoo trong đó mới gọi là lên giường không? Á à, mày là trai bao sao? Lên giường với biết bao nhiêu người rồi phải không? Thích đàn ông có vợ như thế, bà sẽ cho mày toại nguyện. Người đâu!
Lời vừa dứt, một đám vệ sĩ mặc đồ đen cao to bợm rợm bước vào trong phòng khách, nơi họ đang đứng mà ép cậu quỳ xuống rồi khóa chặt hai tay cưỡng ép làm chuyện bại hoại.
Khương Thần chống trả quyết liệt, vừa thoát ra liền bị một người ép xuống mặt bàn, cả người vì bị thương vẫn chưa khỏi mà vô lực giãy giụa.
Người phụ nữ như đặt được mục đích, ra lệnh cho bọn họ làm nhục cậu rồi đứng một bên nhìn, tiện tay lấy ra chiếc điện thoại toan muốn quay cảnh này.
Hàn Tuệ cũng vậy, thấy cậu bị họ xé quần xé áo mà giẫy giụa không được liền cười tươi, hùa theo bà ta cầm điện thoại muốn livestream trực tiếp.
- Các người, đang làm gì đó!?
Ngay khi Khương Thần không còn muốn sống nữa, toan cắn lưỡi tự tử thì một giọng nói vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ, gã đàn ông kia liền bị ai đó đá một phát đập đầu vào thanh chắn ghế.
Cậu ngơ ngác, mất một lúc lâu mới hoàn hồn thì trên người đã khoác một chiếc áo blouse trắng, cả người liền ai đó ôm lấy giữ chặt trong lòng.
Ngẩng đầu nhìn lên, Tống Ôn Trạch vẫn lạnh lùng như vậy nhưng trông thật ngầu và đẹp trai, cậu đỏ ửng khuôn mặt khẽ núp sâu vào trong ngực hắn.
Cậu thú thât, đường như cậu sắp yêu chết người đàn ông này rồi!
Tống Ôn Trạch lại chẳng hề hay biết, bản thân lại vô tình bẻ cong người trong lòng mà lạnh giọng hỏi - Ai cho bà vào đây? Còn cô nữa, cút được bao xa thì cút!
Nghe hắn nói vậy, Hàn Tuệ không những không tức giận mà lại gần muốn khoắc tay nhưng lập tức bị đẩy ra, không vui nói.
- Ôn Trạch ca ca, anh đừng như vậy mà! Tuệ nhi biết sai rồi, chúng ta làm lại từ đầu nhé?
- Phải đó! - Người phụ nữ kia nói tiếp - A Trạch, con đừng vì cái loại lẳng lơ này mà bỏ Tuệ nhi, nó chỉ là bị người khác lừa dối tình cảm thôi.
Tống Ôn Trạch hừ lạnh, hỏi ngược lại - Bị người khác lừa dối tình cảm? Thì liên quan gì tới tôi? Tôi chẳng qua là vì cái hôn ước mà các người sắp xếp, người bị cô ta không nói lời nào liền bỏ đi là tôi mà? Tha thứ? Các người xứng sao?
- A Trạch!
- Đừng có gọi tên tôi thân mật như vậy!
Hắn quát lớn, xong liền chỉ tay ra ngoài - Tôi đã đoạt tuyệt quan hệ với Tống gia các người, chúng ta không còn liên quan đến nhau. Mời về cho!
Người phụ nữa toan muốn nói tiếp, lập tức bị tiếng hét của hắn dọa sợ liền xách túi bỏ đi.
Hàn Tuệ cũng không dám nán lại lâu, vùng vằng một lúc rồi xoay người rời đi, bỏ lại đám người vệ sĩ kia bị hắn sai người nhốt vào tầng hầm.
----------------
- Xin lỗi! Để cậu thấy chuyện xấu trong nhà, đừng chê cười nhé!
Khương Thần nghe vậy, lần nữa ngẩng đầu nhìn lên thấy hắn cười tươi mà ngây người, là nụ cười thật tâm.
Đây là lần đầu tiên, cậu thấy Tống Ôn Trạch cười tươi như vậy nên có chút không thích ứng được.
Trước đó, ngoài trừ khuôn mặt lạnh như băng vạn năm kia thì không biết, bây giờ thấy chỉ trách đối phương quá lạnh lùng, bất giác lên tiếng đồng cảm.
- Cười lên rõ ràng rất đẹp mà! Sao lại cứ bầy ra dáng vẻ lạnh lùng đó chứ?
Tống Ôn Trạch nghe vậy, nụ cười trên môi liền chợt tắt rồi quay trở lại dáng vẻ ban đầu, sai người đưa cậu đi lên phòng.
Khương Thần đi lên lầu, thỉnh thoảng vẫn quay đầu nhìn lại thấy hắn đã rời đi, thì trong lòng có chút trống rỗng khó chịu.
Cậu không nhịn được, lẩm bẩm hỏi - Anh ấy, hình như rất ghét mình?
Người đàn ông đang dìu nghe vậy, lắc lắc đầu đáp - Không phải đâu. Đại thiếu gia chính là như vậy, đối với lão gia cũng là bộ dạng này.
- Thúc thúc, Tống ca... năm nay bao nhiêu tuổi?
- Tròn một tháng nữa, đại thiếu gia sẽ bước sang tuổi 30.
- Vậy, sắp tới là sinh nhật anh ấy rồi? Thúc biết anh ấy thích gì không?
- Đại thiếu gia ghét nhất là ngày sinh nhật, cậu muốn tổ chức thì lập tức bỏ ngay ý nghĩ này đi.
- Tại sao?
- Khương thiếu, cậu không muốn chết thì đừng hỏi nữa. Im lặng mà về phòng nghỉ ngơi đi.
- ...... Vâng!
Updated 24 Episodes
Comments
Ngô Đồng
Tôi cũng muốn biết lý do, mong chờ phần giải thích ( Ăn dưa hấu ngồi ghế đợi )
2025-05-14
0
Ngô Đồng
Anh Tống ngầu quá! (Đôi mắt long lanh vỗ tay bộp bộp)
2025-05-14
0
Ngô Đồng
Con người gì vậy trời!
2025-05-14
0