[ Văn Kỳ ] Xuyên Không Tôi Cướp Nữ 9 Khỏi Nam 9
Chap 2: Bắt đầu lại, nhưng là với thân phận phản diện
Từ Sở Văn ngồi trong lớp học, ánh mắt lặng lẽ lướt qua từng gương mặt quen thuộc – quen vì cô đã đọc về họ trong tiểu thuyết. Mỗi người ở đây đều giữ vai trò rõ ràng: nam 9 nổi bật như ánh mặt trời, nữ 9 ngoan hiền dễ mến, và cô – phản diện đanh đá chuyên gây sự.
Nhưng giờ đây, trong thân thể này, cô cảm nhận được ánh nhìn dè chừng của bạn học, tiếng xì xào bàn tán. Danh tiếng “ác nữ tranh giành nam thần” vẫn còn đó – và cô hiểu, nếu không thay đổi, cô sẽ mãi bị ghét bỏ.
Từ Sở Văn
(thở dài, nhủ thầm): “Mình vốn là cảnh sát, là người bảo vệ công lý... Vậy mà giờ lại bị gắn mác bắt nạt nữ chính? Không, mình sẽ không sống như vậy.”
Giữa lúc đó, nữ 9 – tên là Diệp Thư Kỳ – bước vào lớp. Cô gái ấy vẫn dịu dàng, ánh mắt thuần khiết, nhưng lại né tránh ánh nhìn của Từ Sở Văn. Không phải vì sợ, mà như đang giấu một điều gì đó.
Từ Sở Văn vô thức bước đến, định lên tiếng thì đúng lúc đó, một bàn tay kéo Diệp thư kỳ ra sau.
Hàn Duật
(giọng lạnh): “Cô lại muốn gây sự à? Tránh xa cô ấy ra.”
Từ Sở Văn dừng lại, ánh mắt chạm phải ánh nhìn của Hàn Duật. Kiếp trước, cô từng thấy hắn là nhân vật được yêu thích nhất truyện, hoàn hảo từ học lực đến ngoại hình. Nhưng giờ... cô chỉ thấy giả tạo.
Từ Sở Văn
(nở nụ cười nửa miệng): “Tôi không có hứng gây sự, chỉ muốn nói chuyện một chút. Hay cậu sợ tôi nói ra điều gì mà cậu không muốn Diệp Thư Kỳ nghe?”
Hàn Duật cau mày, không đáp. Diệp thư kỳ nhìn giữa hai người, bối rối. Cô không hiểu, sao “Sở Văn” hôm nay lại khác lạ đến vậy. Không còn la hét, không còn hung hăng, mà lạnh lùng và sắc bén hơn nhiều.
Diệp Thư Kỳ
(rút tay khỏi Hàn Duật, nhẹ giọng): “Anh Duật, em... muốn nói chuyện với chị ấy một chút.”
Hàn Duật
(bất ngờ): “Soki?”
Từ Sở Văn nhướng mày, còn chưa kịp phản ứng thì Thư Kỳ đã nhẹ nhàng kéo tay cô ra khỏi lớp, dẫn đến sân sau trường.
Sân vắng, yên tĩnh, chỉ có tiếng gió nhẹ lùa qua hàng cây.
Diệp Thư Kỳ
(giọng run nhẹ): “Chị Sở Văn... chị bị sao vậy? Chị... không còn giống như trước.”
Từ Sở Văn
(nhìn thẳng vào mắt cô): “Em muốn tôi giống như trước không? Một kẻ luôn gây sự với em, bắt nạt em trước mặt người khác, làm đủ mọi trò để giành Hàn Duật?”
Từ Sở Văn
(giọng chậm rãi, lạnh nhưng không sắc): “Tôi không biết trước kia cô gái này đã làm gì em... nhưng tôi không phải là cô ta. Và tôi không quan tâm đến Hàn Duật.”
Lâm Nhược ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt run rẩy, xen lẫn kinh ngạc. Có cái gì đó trong cô vừa vỡ ra, vừa rạng rỡ.
Diệp Thư Kỳ
(nói khẽ): “Nếu... nếu chị không thích Hàn Duật nữa... thì chị sẽ thích ai?”
Cô chưa kịp trả lời thì từ xa, giọng của Trịnh Đan Ny vang lên, kèm tiếng giày dậm mạnh trên nền gạch:
Trịnh Đan Ny
(bước đến, ánh mắt cảnh giác): “Sở Văn, cậu biết cậu đang làm gì không? Cậu đang thay đổi cốt truyện. Nếu cậu cứ tiếp tục, cả hai chúng ta có thể sẽ không quay lại được.”
Từ Sở Văn quay sang nhìn cô bạn thân, và rồi lại nhìn Thư Kỳ – người con gái đang chờ câu trả lời trong im lặng.
Cô chợt nhận ra, lần đầu tiên trong đời – kể cả khi còn là cảnh sát – cô đang đứng trước một “vụ án” khó xử nhất: trái tim của chính mình.
Comments
酱酱
???? lsao ạ
2025-04-26
2