CHAPTER 2

Con tác giả đang trị bệnh lười
Con tác giả đang trị bệnh lười
Chào mọi người
Con tác giả đang trị bệnh lười
Con tác giả đang trị bệnh lười
Đáng ra là mấy ngày vừa qua là t cũng viết được 2-3 chương cho bộ này rồi nhưng mà...Tôi lo chơi game nên không có viết😅
Con tác giả đang trị bệnh lười
Con tác giả đang trị bệnh lười
Tại game có mấy sự kiện trang phục đẹp quá, tôi phải lấy cho bằng được nên thất hứa với mina mất rồi. Tôi xin lỗi
Con tác giả đang trị bệnh lười
Con tác giả đang trị bệnh lười
Cũng vì vậy mà chương đầu tiên của bộ truyện này ngắn ngủng à, tôi thật đáng trách.
Con tác giả đang trị bệnh lười
Con tác giả đang trị bệnh lười
Để đền bù cho lỗi lầm của mình tôi sẽ ráng đăng thêm hai chương trong hôm nay và ngày mai nha.
Con tác giả đang trị bệnh lười
Con tác giả đang trị bệnh lười
Tôi hứa tôi tuyệt đối không thất hứa nữa đâu.
---------------------------------------
CHAPTER 2
Khi Vân và Đào vừa chép xong mấy bài tập thì cũng là lúc tiếng trống của trường vang lên inh ỏi, báo hiệu giờ học bắt đầu.
Cô và Đào gấp tập lại và đứng lên, không cần ai nhắc Băng với Tuyết cũng đã đứng lên rồi.
Huỳnh Thị Ngọc Vân
Huỳnh Thị Ngọc Vân
Ra ngoài sân thôi tụi mày ơi
Bốn đứa Vân, Đào, Tuyết, Băng.
Bốn đứa Vân, Đào, Tuyết, Băng.
Ba đứa còn lại: Ừa.
Không riêng gì cô và lũ bạn những người trong lớp khi nghe thấy tiếng trống đã tự giác đứng lên và lần lượt đi ra ngoài, thậm chí có vài người đã ngồi sẵn ở hàng ghế của lớp.
Cô và ba đứa bạn thân cùng chọn đại một chỗ rồi ngồi xuống. Đến lúc làm lễ chào cờ đầu tuần thì thực hiện các động tác như bao học sinh khác, rồi lại ngồi xuống cái ghế nhựa nhỏ lắng nghe những nội dung sinh hoạt đã quá quen thuộc với họ.
Trong suốt thời gian đó Đào cứ loay hoay ậm ừ, mời miệng muốn nói gì nói nhưng rồi lại thôi. Sau cùng, vì giáo viên chủ nhiệm đứng ngay bên cạnh nên không giám nói gì nữa.
Cô và hai người còn lại đã nhận thấy con Đào bạn mình đang rất muốn nói gì đó nhưng đối mặt với cô Lan chủ nhiệm thì họ chẳng thể làm gì cả.
Mãi cho đến giờ toán thì Băng mới khẽ hỏi Đào.
Đoàn Thị Khánh Băng
Đoàn Thị Khánh Băng
'Ê Đào'.
Lý Thị Hồng Đào
Lý Thị Hồng Đào
//Đang nhập tâm suy nghĩ nên không nghe thấy//💭Mình có nên nói chuyện này cho tụi nó nghe hông ta? Nói ra thì sợ là tụi nó không tin, nhưng mà cái chuyện này nó lạ quá à.
Lý Thị Hồng Đào
Lý Thị Hồng Đào
💭Thôi kể cho tụi nó nghe đại đi, chút nữa ra chơi rồi mình kể luôn bây giờ có kể thì tụi nó cũng không có nghe rõ đâu. Với lại kể bây giờ mấy đứa trong lớp nghe được thì nhục lắm
Đoàn Thị Khánh Băng
Đoàn Thị Khánh Băng
💭Đu ma nó không nghe luôn kìa, để khều nó thử coi.
Đoàn Thị Khánh Băng
Đoàn Thị Khánh Băng
//Khều nhẹ vào cánh tay của Đào//'Đào ơi Đào, Đào ơi'.
Lý Thị Hồng Đào
Lý Thị Hồng Đào
//Giật mình//Hả hả, gì vậy? Ai kêu tao vậy?
Đoàn Thị Khánh Băng
Đoàn Thị Khánh Băng
'Trời ơi nói nhỏ thôi má, tao kêu nè'.
Lý Thị Hồng Đào
Lý Thị Hồng Đào
//Hoàn hồn lại rồi mới trả lời Băng//'Ủa là mày kêu hả? Tao tưởng ông thầy chứ'.
Đoàn Thị Khánh Băng
Đoàn Thị Khánh Băng
'Tao nè, thầy nào'.
Lý Thị Hồng Đào
Lý Thị Hồng Đào
'Mà mày kêu tao cái gì vậy?'
Đoàn Thị Khánh Băng
Đoàn Thị Khánh Băng
'Tại tao thấy mày bữa nay hơi lạ nên tao hỏi. Nãy giờ nghĩ gì mà hồn vía trên mây vậy má?'
Đoàn Thị Khánh Băng
Đoàn Thị Khánh Băng
'Có bị gì không mạy?'
Lý Thị Hồng Đào
Lý Thị Hồng Đào
'Ờ...Ờm...Mày ơi hôm qua tao nằm chiêm bao lạ lắm mày ơi...'
Đoàn Thị Khánh Băng
Đoàn Thị Khánh Băng
'Mày thấy cái gì? Ê đừng có nói với tao là mày lại bị cái đó nữa nha?'
Đoàn Thị Khánh Băng
Đoàn Thị Khánh Băng
'Nữa hả?'
Lý Thị Hồng Đào
Lý Thị Hồng Đào
'Không, tao nghĩ hông phải tao lại dính cái đó đâu. Tại lần này cái tao nằm thấy nó lạ lắm, giống kiểu lời nhắn hay điềm báo hơn.'
Lý Thị Hồng Đào
Lý Thị Hồng Đào
//Cảm giác có người đang nhìn//'Ê có gì ra chơi tao nói cho cả đám nghe nha, ổng nhìn tao với mày kìa.'
Đoàn Thị Khánh Băng
Đoàn Thị Khánh Băng
'Ờ...cũng được.'//Quay lên nhìn bảng rồi cắm cúi chép bài như thể chưa có gì xảy ra//
Cô chăm chú nhìn Băng với Đào thì thầm từ đầu đến cuối chẳng nghe được cái gì nhưng cô lại nghe rõ mồn một hai chữ ông thầy và nhìn. Chỉ cần nghe hai chữ này thôi là cô giật bắn mình quay lên nhìn tấm bảng đen trên bục giảng ngay.
Huỳnh Thị Ngọc Vân
Huỳnh Thị Ngọc Vân
//Nhân lúc giáo viên không để ý vội vàng quăng mẫu giấy qua cho Băng//
Cục giấy hạ cánh ngay trên cuốn sách của Băng, nhìn thấy cục giấy Băng liền nhìn xuống chỗ Tuyết rồi nhìn qua cô. Nhưng cả cô lẫn Tuyết đều đang nhìn Đào lom lom khiến Băng không biết cục giấy là ai chọi.
Đoàn Thị Khánh Băng
Đoàn Thị Khánh Băng
//Vội vàng mở tờ giấy ra//💭Chữ này là của con Vân mà, để coi nó viết cái gì.
Trong tờ giấy Vân viết là: -[Ê nãy nó nói gì với mày vậy? Mày biết nó bị làm sao không? Sao tao lo cho nó quá à từ tiết 1 tới giờ nó cứ như bị ai nhập vậy á, tao nghi nó lại bị cái đó quá mày.]
Đoàn Thị Khánh Băng
Đoàn Thị Khánh Băng
//Nhìn lên bảng vờ như nhìn bài để chép nhưng thực chất là viết lời hồi đáp cho Vân//
Đoàn Thị Khánh Băng
Đoàn Thị Khánh Băng
//Cố tình quăng cục giấy vào chân Vân//
Huỳnh Thị Ngọc Vân
Huỳnh Thị Ngọc Vân
//Lập tức lượm lên//💭Ý nó trả lời rồi nè, để coi con quỷ này nó bị cái gì.//Để tay xuống hộc bàn lén mở tờ giấy ra đọc//
Trong tờ giấy Băng viết: -[Tao không biết có phải hay không nữa, nhưng mà tao thấy nó không có giống bị dính cái đó mày ơi, này là nó suy tư chuyện gì đó chứ không phải là ngơ ngơ ngẩn ngẩn khi bị mắc cái kia. Nó nói với tao là nó nằm chiêm bao thấy cái chuyện lạ lùng làm nó ám ảnh thôi à, nó nói để ra chơi nó kể cho cả đám nghe.]
Phạm Văn Việt
Phạm Văn Việt
Con nhỏ này, làm cái gì quài vậy? Ngồi yên dùm đi, để người khác chép bài với.
Huỳnh Thị Ngọc Vân
Huỳnh Thị Ngọc Vân
Tôi làm gì thì thì kệ tôi, liên quan gì đến cậu chứ?//Vẫn đang đọc những gì Băng viết trong giấy//
Phạm Văn Việt
Phạm Văn Việt
Sao mà không liên quan? Nhúc nhích rục rịch quài thì làm sao mà người ta chép bài được, bà mà còn làm việc riêng nữa là tui thưa thầy đó.
Huỳnh Thị Ngọc Vân
Huỳnh Thị Ngọc Vân
Thôi cho tui xin đi, để tui đọc nốt cái này tui mới tập trung học được.
Phạm Văn Việt
Phạm Văn Việt
//Nhìn xuống tờ giấy trên tay Vân//Cái gì đó, à nói chuyện qua giấy hả? Trong đó mấy người ghi cái gì vậy?
Phạm Văn Việt
Phạm Văn Việt
Cho tui coi với, không là tui thưa thầy bà làm việc riêng đó nha
Huỳnh Thị Ngọc Vân
Huỳnh Thị Ngọc Vân
Ghi cái gì thì kệ người ta đi, đàn ông đàn ang mà nhiều chuyện quá dạ?
Phạm Văn Việt
Phạm Văn Việt
Bộ đàn ông là không được nhiều hả?
Huỳnh Thị Ngọc Vân
Huỳnh Thị Ngọc Vân
💭Má đang hỏi thăm tình hình mà còn gặp thằng này nữa.
Huỳnh Thị Ngọc Vân
Huỳnh Thị Ngọc Vân
💭Đành dùng tuyệt chiêu thôi
Huỳnh Thị Ngọc Vân
Huỳnh Thị Ngọc Vân
//Giơ tay lên ý kiến//Thầy ơi...
Phạm Văn Việt
Phạm Văn Việt
Thôi thôi, không muốn coi nữa đâu. Bỏ tay xuống đi!
Huỳnh Thị Ngọc Vân
Huỳnh Thị Ngọc Vân
Xí! Mai mốt đừng có xen vào chuyện của tôi!
Phạm Văn Việt
Phạm Văn Việt
Má chơi kiểu đó cho tiền con cũng không dám đâu má
Cuộc tranh cãi kết thúc, thanh niên kia không nói gì nữa im lặng chép bài. Cô cũng biết nghĩ cho bạn hành động khẽ khàng không gây ảnh hưởng đến người ta nữa.
Huỳnh Thị Ngọc Vân
Huỳnh Thị Ngọc Vân
💭Chiêm bao lạ á, lạ cỡ nào dữ vậy, con này nói như không nói vậy trời. Trước giờ mỗi lần thấy người đằng dưới là nó ám ảnh mà.
Huỳnh Thị Ngọc Vân
Huỳnh Thị Ngọc Vân
//Nhìn qua Băng với cái mặt kiểu hỏi chấm//
Đoàn Thị Khánh Băng
Đoàn Thị Khánh Băng
//Lắc đầu rồi nhún vai//
Cô định viết vào giấy rồi chọi qua cho Băng nhưng khi vừa đặt tờ giấy lên bàn thì cô đã va phải ánh mắt của thầy Sơn nên cô vội vàng cất tờ giấy đi và cúi xuống giả vờ đang ghi bài.
Băng thấy cô như vậy thì cũng quay lên tiếp tục chép bài vào tập vì biết là thầy đã bắt đầu để ý ba người họ rồi
Huỳnh Thị Ngọc Vân
Huỳnh Thị Ngọc Vân
Thôi để ra chơi rồi hỏi nó luôn cũng được.
Phạm Văn Việt
Phạm Văn Việt
//Quay qua hỏi cô//'Ê bà với nhỏ Băng đang nói về con Đào hả?
Huỳnh Thị Ngọc Vân
Huỳnh Thị Ngọc Vân
'Ừ, hỏi làm chi?'
Phạm Văn Việt
Phạm Văn Việt
'Tại tui cũng thấy bữa nay nó lạ chứ sao.'
Phạm Văn Việt
Phạm Văn Việt
'Bình thường là nhỏ nói chuyện với nhỏ Băng kế bên rồi nói chuyện với bà nữa, mà bữa nay con Đào im ru nhỏ Băng kêu thì một hồi sau mới trả lời. Trả lời được vài câu rồi im luôn nãy giờ, không lạ sao được.'
Huỳnh Thị Ngọc Vân
Huỳnh Thị Ngọc Vân
'Ông để ý nó kỹ quá ha?'
Phạm Văn Việt
Phạm Văn Việt
'Chứ sao.'
Huỳnh Thị Ngọc Vân
Huỳnh Thị Ngọc Vân
'Bộ ông thích nó hả?'
Phạm Văn Việt
Phạm Văn Việt
//Giật mình//'Làm gì có! Con gái như nó...c-có cho tui, tui cũng hổng thèm!'
Huỳnh Thị Ngọc Vân
Huỳnh Thị Ngọc Vân
'Thiệt hông, hay là thích nó rồi?'
Phạm Văn Việt
Phạm Văn Việt
'Không có đâu he! L-Lo nghe giảng đi kìa!
Huỳnh Thị Ngọc Vân
Huỳnh Thị Ngọc Vân
'Chồi ôi, chết rồi. Việt thích Đào, Việt yêu Đào. há há há há!'
Phạm Văn Việt
Phạm Văn Việt
'Thôi nha! Mệt quá à, không nói chuyện với bà nữa!'
Chẳng ai để ý con Tuyết đang ngồi phía sau đang lo lắng bồn chồn vì không biết con Đào bạn mình bị cái gì và hai cái đứa ở phía trên đang trao đổi gì qua tờ giấy rồi.
Nguyễn Trần Thanh Tuyết
Nguyễn Trần Thanh Tuyết
💭Rốt cuộc là con quỷ cái Đào nó đang bị cái gì vậy, rồi con Vân với con Băng nói cái quần què gì với nhau trong tờ giấy vậy?
Nguyễn Trần Thanh Tuyết
Nguyễn Trần Thanh Tuyết
💭Hai đứa này sao nghỉ chuyền giấy luôn rồi? Tụi nó biết con Đào bị gì chưa, trời ơi bực mình quá!
Nguyễn Trần Thanh Tuyết
Nguyễn Trần Thanh Tuyết
💭Chưa bao giờ tao muốn nhanh tới giờ ra chơi như bây giờ luôn đó trời.
Con Tuyết vừa chép bài vừa nghiến răng ken két làm những đứa ngồi gần nó phải niệm phật vì trước giờ chưa từng thấy nó như vậy.
Dòng thời gian hôm nay chả hiểu sao lại chậm hơn mọi ngày rất nhiều.
Một tiết học bình thường đã trôi qua rất chậm hôm nay lại càng chậm hơn, một phút trôi qua mà tưởng chừng như đã qua một thập kỷ.
Cuối cùng tiếng trống báo hiệu hết tiết cũng vang lên, Tuyết chưa bao giờ mong mỏi nó đến như vậy.
Khi giáo viên vừa mới bước ra khỏi lớp thì ngay lập tức Vân cùng với hai người còn lại đã kéo Đào ra khỏi lớp trong sự hoang mang của nó.
Trong nhà vệ sinh nữ của trường
Nguyễn Trần Thanh Tuyết
Nguyễn Trần Thanh Tuyết
//Vả vào lưng Đào một cái rõ đau//Đm mày! Mày nói tao nghe coi, rốt cuộc là mày bị cái méo gì mà sáng giờ cứ đệch mặt ra vậy.
Lý Thị Hồng Đào
Lý Thị Hồng Đào
Ui da! Thì từ từ tao nói, làm đéo gì đánh tao! Biết đau hông!?
Huỳnh Thị Ngọc Vân
Huỳnh Thị Ngọc Vân
//Nắm lấy vai con Đào rồi mạnh tay lắc hết sức//Mày chiêm bao thấy cái gì mà cứ như ma nhập vậy hả con quỷ!?
Đoàn Thị Khánh Băng
Đoàn Thị Khánh Băng
//Cản Vân lại//Thôi đi Vân để từ từ rồi nó nói, mày lắc một hồi nó xỉu là mệt nữa đó.
Huỳnh Thị Ngọc Vân
Huỳnh Thị Ngọc Vân
//Buông Đào ra//Tại tao tức quá mà!
Nguyễn Trần Thanh Tuyết
Nguyễn Trần Thanh Tuyết
Gì!? Sáng giờ nó xụ cái mặt nó xuống là do nằm chiêm bao thôi hả!?
Huỳnh Thị Ngọc Vân
Huỳnh Thị Ngọc Vân
Hả? Ừ đúng rồi.
Nguyễn Trần Thanh Tuyết
Nguyễn Trần Thanh Tuyết
//Từ từ tiến lại gần Đào với sát khí bừng bừng//
Nhìn thấy Tuyết như vậy cô với Băng nhanh chóng hành động, Băng đứng chắn trước mặt Đào còn cô thì đi ra đằng sau kiềm Tuyết lại.
Huỳnh Thị Ngọc Vân
Huỳnh Thị Ngọc Vân
Bỏ đi Tuyết ơi! Một điều nhịn bằng chín điều lành! Ít nhất nó không bị mắc đằng dưới!
Nguyễn Trần Thanh Tuyết
Nguyễn Trần Thanh Tuyết
//Đang vùng vẫy khi bị cô giữ lại//Bỏ tao ra! Tao phải đánh nó! Chỉ vì một giấc chiêm bao mà nó làm tao với tụi mày lo xám thần hồn!
Đoàn Thị Khánh Băng
Đoàn Thị Khánh Băng
Thôi mà mày bình tĩnh lại đi, tại nó thấy cái đó lạ quá nên nó lo nó sợ thôi mà.
Nguyễn Trần Thanh Tuyết
Nguyễn Trần Thanh Tuyết
//Không giãy nữa im lặng để lấy lại bình tĩnh//Thôi được rồi lần này tao bỏ qua đó, lần sau mà mày còn như vậy nữa thì tao không có tha đâu
Huỳnh Thị Ngọc Vân
Huỳnh Thị Ngọc Vân
//Thấy Tuyết đã bình tĩnh lại nên buông ra luôn//
Nguyễn Trần Thanh Tuyết
Nguyễn Trần Thanh Tuyết
Mà lạ là lạ như nào mà sáng giờ mày sầu thấy ghê vậy Đào?
Huỳnh Thị Ngọc Vân
Huỳnh Thị Ngọc Vân
Ừ đúng rồi! Nãy giờ tao cũng đang thắc mắc nè!
Huỳnh Thị Ngọc Vân
Huỳnh Thị Ngọc Vân
//Gằn giọng//Mày khôn hồn thì nói thật cho tao nghe nếu không thì tao sẽ là người đánh mày thay vì là con Tuyết.
Đoàn Thị Khánh Băng
Đoàn Thị Khánh Băng
Rốt cuộc thì cái giấc chiêm bao đó như thế nào mà mày lo dữ vậy hả Đào?
Lý Thị Hồng Đào
Lý Thị Hồng Đào
Ờ thì...
.
.
.
END
Con tác giả đang trị bệnh lười
Con tác giả đang trị bệnh lười
Bệnh của tui lại tái phát rồi mina à.
Con tác giả đang trị bệnh lười
Con tác giả đang trị bệnh lười
Hôm nay tới đây thôi, ngày mai tiếp tục mình tiếp tục nhé
Con tác giả đang trị bệnh lười
Con tác giả đang trị bệnh lười
Tạm biệt nha
Con tác giả đang trị bệnh lười
Con tác giả đang trị bệnh lười
Bye
Hot

Comments

Thiên Kim

Thiên Kim

game j mà khiến bà mê rồi lười viết

2025-04-29

1

Thiên Kim

Thiên Kim

tôi đang có ý tưởng định viết ngôn tình thanh xuân lại gặp truyện này càng muốn viết nghê he he/Proud/

2025-04-29

1

Thiên Kim

Thiên Kim

ra tiết rồi kể đang ở trong lớp mà

2025-04-29

1

Toàn bộ
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play