Chương 2

Một tuần sau, lễ cưới diễn ra tại một nhà hàng sang trọng, với hệ thống an ninh và bảo mật cực kì chặt chẽ.

Trên sân khấu, Tịch Phong và Lam Tước đang bắt đầu nghi thức trao nhẫn. Tuy đây chỉ là một cuộc liên hôn chính trị, nhưng buổi lễ vẫn diễn ra hết sức trang trọng, không thiếu một nghi thức nào.

"Mặc dù cả hai đều là Alpha, nhưng nhìn họ thật đẹp đôi." Những khách mời thì thầm với nhau, không ngừng bàn tán.

"Chàng trai xinh đẹp kia là Alpha sao? Tôi cứ tưởng cậu ta là một Omega." Một người khác không giấu được sự ngạc nhiên.

Lễ cưới diễn ra thuận lợi, không có sự cố hay đột nhập từ kẻ thù. Đến tận nửa đêm, tiệc mới chính thức kết thúc. Tịch Phong và Lam Tước bước lên chiếc Bentley Mulsanne, chiếc xe đưa họ đến một căn biệt thự biệt lập, nơi không có bất kỳ ngôi nhà nào xung quanh.

Lam Tước vừa bước xuống chiếc xe sang trọng, không khỏi choáng ngợp trước vẻ lộng lẫy của căn biệt thự. Vệ sĩ đứng thành hàng dài bên ngoài, hệ thống nhận diện khuôn mặt tiên tiến, không một con muỗi nào có thể lọt qua.

Tịch Phong bước xuống xe, không hề ngoái lại nhìn Lam Tước, chỉ thẳng tiến lên lầu. Lam Tước đứng đó, chưa hết bàng hoàng trước sự xa hoa, không thể không cảm thấy ngạc nhiên.

Quản gia dẫn cậu lên phòng, căn phòng nằm ở tầng hai, ngay dưới phòng của Tịch Phong. Do quá mệt mỏi từ hôn lễ, Lam Tước vừa tắm xong đã lăn ra ngủ.

Tuy nhiên, khi đồng hồ chỉ nửa đêm, cửa phòng bỗng mở. Tịch Phong bước vào, tay cầm súng, chỉa ngay vào đầu Lam Tước, lạnh lùng nói: “Ngủ mà không có chút phòng bị sao? Hay là cậu chỉ đang diễn?”

Lam Tước vẫn im lặng, chỉ có tiếng thở đều và tiếng đồng hồ tíc tắc. Tịch Phong rút súng, quay người đi ra, nhưng trước khi ra ngoài, hắn ngoái đầu lại: "Tốt nhất cậu không nên có chút tâm tư nào khác."

Lam Tước thở phào nhẹ nhõm, lúc nãy bị súng chỉa vào đầu thì cậu đã tỉnh, nhưng cậu cố gắng giữ bình tĩnh, giả vờ như đang ngủ.

“Anh ta thật sự đáng sợ...” Lam Tước thầm thì.

“Cậu nói ai đáng sợ?”

Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, Lam Tước chợt nhận ra Tịch Phong đã quay lại từ lúc nào. Hắn ta, như một bóng ma, đứng sau lưng, cầm súng chỉa vào đầu cậu.

Lam Tước hoảng sợ, hai tay run rẩy: “Có gì từ từ nói. Anh bỏ súng xuống trước được không?”

“Nói! Cậu và Tống gia có quan hệ gì?” Tịch Phong gằn giọng.

Đây chắc chắn là do anh ta đã điều tra được rằng nguyên chủ có hợp tác với Tống gia để ám sát anh ta. Nếu cậu thừa nhận, viên đạn từ khẩu súng kia sẽ ngay lập tức xuyên qua đầu cậu.

Trong tình thế cấp bách Lam Tước nhắm mắt cố suy nghĩ cách ứng phó. Một lát sau, cậu mở mắt hít một hơi thật sâu rồi từ từ quay người lại.

“Tịch Phong, anh bỏ súng xuống đi, tôi nói…” Cậu vừa nói vừa đưa mắt nhìn hắn, cảm giác căng thẳng lại dâng lên.

Tịch Phong vẫn không bỏ súng xuống, làm Lam Tước đành phải tiếp tục: "Thật ra, anh ta tìm tôi, yêu cầu tôi cùng hợp tác. Nhiệm vụ của tôi là tiết lộ hành tung của anh... Mặc dù tôi đã đồng ý, nhưng tôi không có ý định sẽ làm thế."

Nghe xong, súng càng dí sát vào đầu cậu hơn. Lam Tước cảm thấy cổ họng nghẹn lại, nhưng cậu vẫn cố gắng nói tiếp: “Tôi biết anh sẽ không tin tôi? Nhưng tôi nghĩ anh có thể lợi dụng việc này.”

“Anh đừng lo, tôi sẽ vờ như hợp tác với bọn họ, nhưng thật ra chỉ để qua mặt để dễ dàng giúp anh.” Lam Tước tiếp tục, cố gắng giữ giọng điềm tĩnh.

Tịch Phong vẫn không trả lời, hắn im lặng đứng đó như thần chết với lưỡi hái tử thần trên tay, chỉ cần cậu lỡ lời, cái chết sẽ lập tức chào đón cậu.

“Còn một chuyện nữa, trong tổ chức của anh có kẻ phản bội. Bọn họ cũng được Tống gia mua chuộc giống như tôi.” Cậu nhìn thẳng vào Tịch Phong, giọng chắc nịch.

“Kẻ phản bội?” Tịch Phong nhíu mày, nhìn chằm chằm vào Lam Tước.

Lam Tước gật đầu, nói tiếp: “Tôi đã vô tình nghe được một cuộc điện thoại của Tống gia, họ nói rằng nếu tôi hợp tác với kẻ phản bội này, sẽ dễ dàng ám sát anh.”

Tịch Phong cười nhạt, nụ cười lạnh tanh: “Thật đáng mong chờ.”

"Anh có thể không tin tôi, một kẻ có ý định bán đứng anh và ám sát anh. Nhưng tôi sẽ cho anh thấy tôi không nói dối." Lam Tước vẫn kiên định.

“Tại sao tôi phải tin cậu?” Tịch Phong cười khinh bỉ, súng vẫn giữ chặt.

"Anh có thể không tin tôi nhưng mong anh cho tôi cơ hội để chứng minh lòng trung thành." Lam Tước nói.

Tịch Phong hạ thấp giọng, khàn khàn nói: “Lý do gì tôi phải cho cậu cơ hội? Không cần cậu, tôi vẫn có thể tìm ra kẻ đó và phanh thây hắn.”

Lam Tước nghe vậy nhắm mắt hít một hơi rồi mới lấy hết can đảm nói tiếp: “Nếu anh vẫn không chịu cho tôi cơ hội, anh có thể cho tôi uống loại thuốc mà tổ chức anh dùng để kiểm soát thành viên, loại thuốc độc phải uống thuốc giải mỗi tháng một lần.”

Tịch Phong nghe xong, khẽ nhíu mày suy nghĩ một lúc, rồi bất ngờ cười khẩy: "Được, tôi sẽ phá lệ một lần, để xem cậu tiếp tục diễn thế nào?"

Nói xong, hắn ta lấy từ trong túi áo ra một viên thuốc con nhộng và trực tiếp nhét vào miệng Lam Tước.

Xong xuôi, Tịch Phong nhanh chóng rời đi, như một cơn gió, không để lại dấu vết.

Lam Tước nặng nề thở ra, những tháng ngày sau này thật không dễ sống.

Hot

Comments

Meo

Meo

với kinh nghiệm đọc truyện của tui, sau này anh ta sẽ phải hối hận vì hành động hôm nay/Hey/

2025-04-28

1

Dạ Yến 周望卓

Dạ Yến 周望卓

giống mấy phim cổ tang z

2025-04-28

2

Meo

Meo

nếu tui là bé thụ chắc tui xỉu ngay lập tức, đau tim mà chết/Toasted/

2025-04-28

2

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play