Sáng hôm sau
“Tôi cho cậu năm phút, thay đồ rồi đi với tôi.” Tịch Phong đứng trước bàn ăn, giọng lạnh lùng ra lệnh mà không cần giải thích. Sau đó, anh ta dứt khoát quay người bước ra xe, không chờ đợi.
Lam Tước đang ăn thì bị câu nói bất ngờ làm nghẹn, suýt nữa sặc. Cậu không dám để phản diện phải chờ, thế nên đành nuốt vội bữa sáng. Chỉ mất một phút để cậu chạy lên phòng thay đồ, sau đó vội vàng lao xuống sân chính, nơi chiếc xe màu đen đã chờ sẵn.
“Xin lỗi vì để anh đợi.” Lam Tước thở dốc khi mở cửa xe, giọng mang theo chút căng thẳng.
Tịch Phong ngồi trong xe, hoàn toàn phớt lờ cậu. Ánh mắt anh ta vẫn dán chặt vào màn hình điện thoại, chẳng buồn đáp lại. Ngay khi Lam Tước vừa ổn định chỗ ngồi, tài xế lập tức khởi động xe, lăn bánh rời đi.
Một lúc sau, xe dừng lại trước một khu vực có vẻ như là một khu huấn luyện. Lam Tước nhìn ra ngoài, trong lòng dâng lên một dự cảm bất an. Nếu cậu không đoán sai, đây là nơi đào tạo sát thủ và nhận hợp đồng ám sát từ các tổ chức khác.
Trong khi cậu còn đang mơ hồ suy đoán, Tịch Phong đã mở cửa xe và sải bước đi trước. Lam Tước không dám chậm trễ, nhanh chóng chạy theo.
Xuyên suốt quãng đường dài, không ai nói một lời. Sự im lặng đáng sợ bao trùm. Đây là nơi hoàn hảo để thủ tiêu một người... suy nghĩ này làm Lam Tước vô thức rùng mình.
Cuối cùng, Tịch Phong dừng lại trước một căn phòng tối. Nhưng kỳ lạ thay, anh ta không bước vào ngay. Thay vào đó, anh bóc một viên kẹo, chậm rãi đưa vào miệng.
Hành động này...
Lam Tước khẽ nheo mắt. Là một sinh viên ngành tâm lý học, cậu nhạy cảm với những thay đổi nhỏ trong hành vi con người. Dường như Tịch Phong đang căng thẳng?
Nhưng cậu nhanh chóng lắc đầu, gạt bỏ suy nghĩ đó. Không thể nào. Hắn không phải kiểu người như vậy.
Khi Lam Tước bước vào căn phòng, một cơn lạnh sống lưng lập tức tràn xuống.
Trước mắt cậu là địa ngục trần gian. Thật sự cậu không nói quá đâu.
Những tiếng la hét đứt quãng vang lên trong không gian u ám. Kẻ thì bị cắt từng ngón tay, kẻ bị nhấn đầu xuống nước đến khi ngạt thở, có kẻ lại bị áp miếng sắt nung đỏ lên da thịt, tiếng thịt cháy xèo xèo hòa lẫn trong mùi máu tanh nồng.
Lồng ngực Lam Tước thắt chặt. Cậu lùi một bước, rồi lại một bước nữa, tay run rẩy bám vào bức tường gần nhất để giữ thăng bằng. Thế nhưng cuối cùng cả người cậu cũng ngã ngồi xuống nền đất lạnh lẽo.
Lam Tước siết chặt tay che miệng, cố kìm lại tiếng hét mắc kẹt nơi cổ họng. Nỗi sợ tràn lên khiến việc hít thở của cậu cũng trở nên vô cùng nặng nề.
Còn Tịch Phong lại đứng đó, lạnh lùng quan sát cậu. Đôi mắt không một gợn sóng, như thể đây chỉ là một trò tiêu khiển.
“Kết cục của kẻ phản bội chính là sống không bằng chết.” Giọng hắn trầm thấp, hờ hững nhưng lạnh buốt khiến người ta lạnh sống lưng.
Dừng một lát, hắn nghiêng đầu, đôi mắt sắc bén ánh lên tia tàn nhẫn: “Không biết cậu thích bị tra tấn bằng cách nào? Tôi có thể đặc cách mà chiều theo ý cậu.”
Lam Tước cứng đờ. Cậu run rẩy, mồ hôi túa ra ướt đẫm, run rẩy lên tiếng: “Tôi… tôi tuyệt đối trung thành… tuyệt đối…”
Tịch Phong không trả lời. Hắn chỉ thản nhiên quay người bỏ đi, bỏ mặc Lam Tước ngồi bệt dưới nền đất.
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng, Lam Tước cũng đã bình tĩnh hơn. Cậu chống tay đứng dậy, bước ra khỏi căn phòng tối tăm. Khi vừa rời khỏi đó, cậu gần như chạy về phía ánh sáng, lồng ngực phập phồng, hơi thở hỗn loạn.
Hai năm...
Cậu phải cầm cự hai năm. Sau hai năm, hợp đồng sẽ kết thúc, cậu có thể rời khỏi đây.
Nhưng liệu cậu có còn sống đến lúc đó không?
“Lam Tước thiếu gia, cậu chủ bảo ngài lên xe.” Giọng nói trầm ổn của tài xế bỗng nhiên vang lên.
Lam Tước cố ép mình nặn ra một nụ cười. “Vâng, tôi biết rồi.”
Cậu bước nhanh về phía chiếc xe màu đen, mở cửa, ngồi vào trong. Nhưng ngay khi cửa đóng lại, cậu liền cảm nhận được bầu không khí ngột ngạt đến nghẹt thở.
Tài xế khởi động xe. Nhưng chỉ sau vài phút, Tịch Phong đột ngột lên tiếng, giọng khàn khàn: “Đây không phải đường về biệt thự.”
Tài xế ngồi ghế trước nhoẻn cười nham hiểm: “Tất nhiên rồi. Đây là con đường… xuống địa ngục.”
Ngay khi câu nói vừa dứt, chiếc xe đột ngột lao nhanh xuống vực. Dưới đó là biển lớn đang chờ sẵn.
Trong khoảnh khắc xe tiếp xúc với mặt nước, Lam Tước hoảng loạn, theo bản năng quay sang tìm kiếm Tịch Phong.
Nhưng… cậu lập tức đứng hình.
Toàn thân Tịch Phong đang run rẩy dữ dội. Hai tay anh ta bấu chặt vào cửa xe, ngón tay siết chặt đến mức bật máu. Hàm răng nghiến chặt, quai hàm căng cứng, gân xanh nổi lên trên cổ. Đồng tử giãn rộng, khuôn mặt tái nhợt không còn chút huyết sắc. Anh ta không thốt nổi một lời, chỉ có hơi thở gấp gáp như người sắp chết đuối.
Lam Tước bàng hoàng. Hình ảnh này…
Không lẽ... Tịch Phong mắc hội chứng sợ bị giam cầm.
Đây là một dạng rối loạn lo âu, khi một người cảm thấy cực kỳ hoảng loạn hoặc sợ hãi khi ở trong không gian chật hẹp hoặc bị giới hạn. Có lẽ, vì bị nhốt trong một chiếc xe hơi đang chìm dần xuống đáy biển đã làm bộc phát nỗi sợ mà Tịch Phong cố che dấu bấy lâu nay.
Lam Tước lạnh sống lưng. Nếu còn chậm trễ… Cả hai sẽ chết.
Hoặc cũng có thể chỉ có một mình cậu chết, còn Tịch Phong có hào quang phản diện sẽ không chết.
Updated 37 Episodes
Comments
Meo
phản diện cũng có hào quang nữa hẻ/Yawn/
2025-04-28
2
Dạ Yến 周望卓
có ai chiều vk như này k a
2025-04-28
1
Rinmika simp lỏd
Chờ tí để tui đọc chap sau rồi quay lại đây nói cách Lam thoát :)
2025-04-27
1