[Ranfren × Oc] Bạn - Kẻ Thù?
Chương 2: Làm quen
Giờ ra chơi, sau một buổi học dài đằng đẵng
Randal
Từ từ thôi, sao gấp thế?
Randal
*cho cái nhìn trìu mến và nụ cười thân thiện.
Mike
Nhớ cầm máu cho cái vết rách ở miệng đi, nhìn thấy ghê.
Mike
*tiếp tục chép bài tiện nhắc nhở.
Randal
Oh, thank you so much:3.
Randal
À tui được phép biết tên cậu không nhỉ ~?
Randal
Nghe tên là đã thấy mạnh mẽ rồi UwU.
Mike
*đeo tai nghe vào rồi giải đề
Mặc kệ Randal lải nhải một mình suối giờ ra chơi, cảm thấy bắt đầu hơi vướng rồi đấy.
NVQC
I: Ui, mày nhìn kìa. Thằng đó với nhỏ kia đúng hợp rồi đó. Đứa thì điên vì sách vở đứa thì khùng vì "bệnh".
NVQC
V: Đừng bàn nữa, nãy tao thấy thằng đó lôi ra mấy cái con búp bê gì đó nhìn dị dị sao ấy. Định tạo bùa chú hay gì trời.
NVQC
H: Cá cược đi chúng mày, tao đoán chúng nó chơi bền với nhau đó.
NVQC
P: Ê mày nói năng cẩn thận vào đi, nữ thần như bà ấy mà để ý cái thằng đó à? Có khi tránh phiền mới làm vậy thôi.
NVQC
G: Nghi quá mày, cho tao cá với.
Rồi dần dần, thông tin vụ cá cược đã lan rộng toàn trường với sự chấn động. Tin sốt dẻo "người đẹp và quái vật" sẽ chơi với nhau tính từ hôm nay đến lúc nào là bắt đầu.
Có người cược 1 năm, người cược 1 tiếng, người cược 1 tháng.
Tiền cược tăng dần lên đến 7 con số.
Giáo viên không biết vì đây là mạng xã hội mà học sinh tự lập ra để tránh sự giám sát của nhà trường. Bề ngoài ngôi trường hào nhoáng, lí lịch sạch sẽ không tì vết nhưng bên trong không khác gì một mặt tối xã hội thu nhỏ vậy.
Mike
*lướt mạng xã hội tìm thêm đề để giải, vô tình lướt trúng bài cược.
Mike
"Gì đây, đứa nào lấy cái tên đặt cho bài đặt cược hài vậy?"
Mike nhấn vào mục bình luận mới nhất.
Mike
"C-cái gì đây? Chỉ cần đoán đúng là được rồi á?! T-tận 7 con số..."
Mike
"Mình chắc chắn thắng rồi"
Mike
Bình luận của Hoa Hướng Dương: 3 ngày 5 tiếng 7 phút tính từ lúc cmt.
Randal
Cảm ơn vì điều gì cơ?
Mike
Cậu có điện thoại không?
Randal
Tui không có, anh trai của tui không cho mua sớm, sợ hư mắt.
Randal
Buồn quá à, huhuhu.
Mike
Mua đi, có điện thoại thì sẽ tiện hơn nhiều đó.
Mike
*lắc lắc cái điện thoại.
Randal
Tui sẽ bảo anh trai tui mua:3.
Giờ ra chơi trôi qua chóng vánh, lại vào tiết học. Dần dần ai cũng quen sự chọc ghẹo của Randal. Giáo viên không thấy gì lạ vì tưởng là học sinh mới chuyển vào tầm này.
Randal
"Mike đi đâu vậy ta? Tò mò ghê. Lén theo thử."
Randal
*lẳng lặng theo sau.
Mike
Chuyện gì vậy? Rồi vẻ lãnh đạm này là gì đây?
...
L-làm màu chút thôi chị đẹp, hihi.
...
Chị yêu, chị giao nhiệm vụ cho bọn em đi, mấy nay ngứa ngáy chân tay quá.
Mike
Đi làm đi, làm gì chẳng được, hoặc học đi. Mà cậu đang làm tốn thời gian của tôi đấy.
...
Hây ya, thế là không hiểu ý em rồi. Và có người tìm chị đó, hình như việc quan trọng.
Mike
Được rồi, trao đổi đến đây thôi.
Mike
Mai mốt có việc tôi kêu liền.
Mike
*phẩy tay ra hiệu rời đi.
Mike
Randal, nghe đủ chưa?
Randal
Ghê vậy ghê vậy, phát hiện ra cả tui luôn.
Randal
Cuộc hội thoại cuốn quá. Mike - chan~
Mike
"Cảm giác nó có vấn đề về thần kinh."
Mike
Cậu dám hé răng nói từ nào ra thì tôi dám bẻ răng cậu.
Randal
Tha hồ mà bẻ nhé. //haha//
Mike
"Nó bị thần kinh thật"
Randal
Nè nè, Mike, chờ tui với.
Randal lon ton theo Mike.
Randal
*máu mũi chảy xuống.
Mike
Sao lại chảy máu mũi vậy?!
Randal
Do vẻ đẹp của cậu chăng?
Mike
Rảnh quá, bắt đầu lảm nhảm rồi đó, lên phòng y tế lẹ đi.
Randal
Tự liếm máu của "người tốt" thật ngọt.
Mike
Eo, ghê quá. Đồ điên.
Mike
*hối hận, rụt tay lại.
Randal
*quấy lấy bàn tay của Mike.
Randal
Sao lại rút tay lại thế, tui buồn đấy.
Mike
*đeo tai nghe, ngó lơ.
Randal
*chọc chọc vào cánh tay Mike.
Randal
Học vui không? Đọc sách hay không? Tại sao đọc nhiều vậy?...
Nhiều câu hỏi vô tri, chọc vào cánh tay đang viết bài của cô khiến hàng lông mày của cô như dính lại với nhau, nhíu lại.
Tiếng ve kêu giữa trưa ing ỏi làm cái nắng cái nóng tăng thêm phần nhiệt.
Mike
*đứng dậy đi ra ngoài.
Randal
Tui cũng muốn uống, cho theo với.
Hai người trên đường đến máy bán nước cạnh căn tin. Randal lải nhải bên tai không ngừng, Mike thì đeo tai nghe nên cũng không để tâm, mỗi giây mỗi phút trôi qua có thể học thêm vài từ vựng tiếng Anh, tiếng Nga là ổn nhất.
Mike
*bỏ tiền giấy vào máy.
Randal
Cho tui mượn tiền được không? Tui không có mang tiền, tui sẽ nói anh trai trả cho cậu.
Randal
Cho cái màu nâu này đi.
Mike
Đó là sữa đấy, lấy nha?
Randal
À không được, tui uống sữa thì sẽ bị đau bụng.
Randal
Nắng thật đấy Mike, chỗ tui thì lạnh và mưa.
Mike
Ở đây là mùa hè mà nhỉ, chẳng lẽ bên nhà cậu đang ở mùa đông?
Randal
Không biết nữa, ngày đẹp chắc khi anh trai tui vui mà thôi.
Mike
Nghe như người điều khiển thời tiết vậy.
Randal
Thú vị thật đúng không?
Mike
"Mình tin được cha này chắc đúng điên."
Một ngày học lại trôi qua chóng vánh. Đến giờ đi về rồi.
Randal
*nhìn mọi người dần dần đi hết.
Mike
*xếp chồng vở cuối cùng vào balo.
Mike
Bộ định không đi về hay sao mà còn nằm đó.
Randal
Chờ mỗi Mike thôi á, hihi.
Mike
Tôi với cậu chắc gì chung đường?
Trên hành lang yên tĩnh dài đằng đẵng. Bóng nắng xuyên qua từng ô cửa sổ chiếu vào ngả vàng cam rực rỡ. Nhìn thẳng vào nó khiến ai cũng phải nheo mắt lại nhưng không thể không cưỡng lại được sự đẹp đẽ mà nhanh tàn đó.
Mike
Nhà đâu không về mà theo tôi vậy? Anh trai cậu sẽ lo đó.
Randal
Nhìn nơi này lạ quá, không phải chỗ tui ở.
Randal
Chắc bên xe buýt chở tui đến lộn chỗ rồi.
Randal
Đúng vậy, chiếc xe buýt đó đã chở đến lộn chỗ và tầm này cũng không đến đón tui đúng giờ rồi.
Randal
Nên tui trú tạm nhà cậu nhé?
Randal
Chắc anh trai tui sẽ đến sớm thôi, yên tâm. Mất tui là ảnh lo lắm.
Randal
Không biết nữa, không có nhớ.
Mike
Mong anh trai cậu đến đón sớm.
Trên đường đi về, thay vì trước kia phải chạy về nhà, tay cầm bình xịt hơi cay phòng có những trường hợp xấu thì nay có Randal đi chung cũng đỡ.
Vừa trò chuyện với nhau về nơi Randal sống vừa trao đổi tiếng Nga với nhau (dù vốn tiếng Nga của Mike vẫn chưa thực sự ổn cho lắm).
Mike
Cậu nói tiếng Nga nghe hay phết.
Randal
Nhà có người Nga, tui đang học theo ổng. Tuyệt lắm đó.
Mike
Ồ, hay vậy, nào xin chỉ giáo được không?
Randal
Ổng hơi nhát, có gì đừng làm ổng sợ nha.
Randal
Ây ya, sao thấy ngôi nhà này không có tí hơi con người nào cả vậy? *suýt xoa
Mike
Có một mình tôi sống nên vậy đó.
Randal
Oh, Mike sống một mình á? Thật dũng cảm, cậu có một thế giới riêng mà tui luôn mơ ước, không bị anh trai làm phiền.
Mike
Ăn cơm thôi. Nay cậu ở qua đêm thì tôi cho cậu ăn cơm trộn, hơi ít thịt nên thông cảm.
Mike
Nhớ cởi giày và mang dép đi trong nhà giúp tôi.
Mike
*chỉ vào kệ dép gần đó.
Randal
Lần đầu tiên ở ké nhà người bạn nên không đòi hỏi, hehe.
Mike
Có đồ thay không vậy...?
Mike
Định mặc bộ đó cả ngày à?
Randal
Không có mang theo vì không nghĩ phải ở ké nhà ai bao giờ.
Mike
Chờ chút đi, tôi đi lấy đồ
Randal
*nhìn ngó xung quanh.
Ngôi nhà trừ ánh đèn ở khu bếp được bật hắt ra lối đi thì hầu như mọi thứ tĩnh lặng đến lạnh người. Ngoài tiếp lẹt xẹt của chiếc dép ra thì chẳng có gì cất lên cả.
Randal lần lượt ghé các phòng. Mọi thứ đều khá mới mẻ với cậu. Đến phòng khách, đi một vòng thì phòng chỉ có bộ bàn ghế êm êm để ngồi, ấm trà trên bàn. Trong phòng thì toàn hình phong cảnh của các nước như Anh, Pháp, Mỹ... những địa danh nổi tiếng.
Và, một bức ảnh được lồng khung đặt ở bàn, úp xuống.
Randal
Đây là bố mẹ của cậu đúng không? Và đây là Mike, bé gái xinh xắn quá trời.
Randal
Họ đâu rồi, không thấy ở nhà cậu. Hay họ đi công tác rồi? Như anh trai tui vậy, mà mỗi lần về nhà là có quà cho tui và Sebastian.
Mike
Đừng có tùy tiện lục lọi nhà người khác như vậy, mất lịch sự.
Randal
Bố mẹ cậu có cô con gái đẹp như công chúa vậy. Họ chắc chắn vui lắm.
Mike
*bỏ tấm ảnh trở lại bàn, úp mặt ảnh xuống.
Mike
Bộ này tôi định vứt nhưng chắc cậu mang vừa, cậu nhìn gầy hơn tôi đấy.
Mike
Dầu gội, sữa tắm. Xài tiết kiệm thôi.
Một nồi cơm trước chỉ có xới hai chén là hết. Nay có thêm người thì nấu dư ra chút, có gì để đó mai ăn đỡ tốn tiền ăn sáng hoặc đỡ nhịn ăn.
Còn cà rốt, bắp cải, dưa leo... đủ làm rồi.
Randal
Xin cái trứng luôn nha Mike ơi.
Nói vậy chứ vẫn chia cho Randal cái trứng. Lại phải chuẩn bị đi làm rồi.
Randal nhảy ra, hít lấy hít để cái áo của Mike. Mùi thơm như mùi nước ngọt trong không khí khe núi vậy.
Mike
"Hên là bộ này mình định vứt."
Mike
Ăn đi, lát tôi đi làm rồi. Ở nhà trông nhà.
Randal
Đi làm á? Tui đi theo được không?
Mike
Không, tổ làm phiền tôi thôi.
Mike
Mai còn đi học, không ai rảnh đâu.
Ăn xong, dọn dẹp bếp núc. Mike lại vác túi xách lên đường đến chỗ đi làm. Là một cửa hàng tiện lợi gần nhà cách mấy chục bước. Hầu như đăng kí làm từ chiều đến tối nên thời gian làm ở cửa hàng thì cô cũng tranh thủ học bài.
Nhờ công việc mà cô trang trải được sinh hoạt, học phí...
Randal
Không chịu, không chịu.
Randal
*đu lấy cái chân của Mike.
Mike
"Sắp trễ rồi gặp cha này nữa."
Mike
Được rồi, được rồi. Xỏ cái dép kia rồi đi theo tôi.
NVQC
Ông chủ: *ngạc nhiên.
NVQC
Ông chủ: Hohoho, nay bé Mike dẫn bạn trai đến chơi hả? *trêu chọc.
Mike
Đây bạn học của cháu. Hắn bị lạc mất chuyến xe nên cháu cho ở lại chơi thôi, chắc mai hắn về rồi.
NVQC
Ông chủ: Haha, không trêu nữa. Cậu trai mặc đồ bông hoa hướng dương nhìn chói mắt thế.
Randal
Mike cho cháu á chú.
Mike
*vừa đeo tạp dề của cửa hàng vừa nói.
Mike
Nay công việc là gì vậy chú?
NVQC
Ông chủ: như cũ thôi.
Mike
*đang bưng thùng sữa.
Randal
Giúp đỡ bạn bè là điều nên làm mà, anh trai đã dạy tui đó.
Mike
Có anh trai thật tốt. Tiếc tôi là con một.
Randal
Anh tui tốt tính lắm. Cậu muốn làm em gái anh tui không? Cậu sẽ có tận hai người anh trai. //haha//
Mike
Thôi khỏi đi, nghe là...
Mike
*nổi da gà, rùng mình.
Sau 12 giờ tối, cuối cùng cũng được đi về.
Randal
*lảo đảo, ngáp ngắn ngáp dài.
Randal
Mỏi hết cả tay rồi.
Mike
Chưa bao giờ thức khuya hay sao ngáp như thằng nghiện vậy?
Randal
Tầm 10 giờ là tui được anh trai bảo đi ngủ rồi.
Mike
*lục từ túi xách ra bàn chải đánh răng mới.
Mike
Đây là hàng tồn kho, xài tạm đi.
Randal
Yah hú, cảm ơn Mike nha.
Mike
Không cần cảm ơn, nhớ xài đúng lượng kem đánh răng cần thiết thôi.
Ngôi nhà vốn chìm vào im lặng giờ lại ồn ồn bởi sự lải nhải nói nhiều của Randal. Mike không lấy làm lạ gì vì cô thích ứng rất nhanh.
Mike
Ở sofa phòng khách đi, tôi trông chừng cậu.
Randal
Tui có chui vào phòng cậu đâu mà lo vậy?
Mike
*cầm đống sách vở và cái đèn bàn.
Randal
Được rồi, tui ngủ á nha. Mike ngủ ngon.
Randal đạp tung chăn rồi đắp lên và quay vào mặt trong của sofa. Giữa đêm khuya, chỉ còn ánh đèn bàn học của Mike sáng, tiếng sột soạt của cây viết chì chà trên mặt giấy làm cho không gian như sâu thẳm thêm.
Lạch cạch mò hộp sữa mang theo.
Rộp rộp. Hộp sữa teo tóp lại, được ném chuẩn xác vào sọt rác góc phòng. Cô nhìn lên phía sofa đối diện. Randal ngủ ngon thật, làm cho cơn buồn ngủ như được củng cố thêm, đánh vào tinh thần học bài lúc này. Thấy cái kính của cậu chưa được tháo ra, cô có ý tốt tới lấy nó xuống dùm.
Mike
*nhẹ nhàng lấy ra, đặt xuống bàn.
Tiếp tục học bài, Mike lại nhẩm thêm được nhiều công thức mới của năm 12 và nhiều tờ đề cơ bản.
Cuối cùng, phòng hờ bản thân ngủ quên mai dậy trễ thì cô cũng cài báo thức trước, 5 giờ phải dậy đi học.
Ánh đèn vẫn còn đó, những tờ đề vẫn nằm im trên bàn, cây bút chì lăn lóc dưới sàn, chỉ là có người đè lên chúng và vô tình thiếp đi lúc nào không biết.
Randal
*lấy chăn phủ lên người Mike.
Randal
Cậu ngủ vậy mà không biết bản thân cậu xinh đâu nhỉ?
Randal
*ngồi bên cạnh, nằm xuống mặt bàn nhìn cô.
Randal
*vén lọn tóc bạch kim của cô lên vành tai, vuốt ve mái tóc.
Cô chìm sâu vào giấc ngủ, Randal tỉnh giấc giữa chừng. Cũng chuẩn bị vào giấc lại, nhìn cô với ánh mắt như nhìn một con thú cưng nhỏ của mình.
Randal
Một con "thú cưng" mới... được không ta...?
Randal
Phải xin anh trai mới được. Sebastian cần thêm một người bạn mới.
Randal
Anh trai sẽ không thấy phiền nếu nhà ta thêm một miệng ăn đâu nhỉ... //hihi//
Vậy là, một kế hoạch đưa Mike về nhà được nảy lên định sẵn trong đầu.
Comments