[Ranfren × Oc] Bạn - Kẻ Thù?
Ở một Vũ trụ khác: Khi cậu là Anh Trai
Bối cảnh: Randal ở thế giới này là Anh Trai của Luther.
Mike
Tài liệu của ngài đây, Randal.
Mike - thú cưng xếp sau Sebastian, kiêm thư ký riêng, việc gì cũng đến tay, không khác gì quản gia không lương.
Randal
Tiện pha cho tôi ly trà. Nhớ, ngọt vừa thôi, trước cô pha quá ngọt, làm tôi phải đổ đi đấy. //haha//
Randal
*lời nói pha lẫn chút gièm pha.
Mike
Tôi sẽ chú ý, cảm ơn đã nhắc nhở.
Tiếng bàn phím lạch cạch vang lên trong căn phòng. Mike trở lại với ly trà trên tay.
Randal
*nhấc lấy, nhấp một ngụm.
Randal
*gật đầu, chép miệng.
Randal
Vị ổn hơn rồi đó. Ngươi làm tốt lắm.
Tiếp tục với công việc, hắn ngồi với chiếc máy tính cùng mấy con số liệu khô khan và dài đằng đẵng.
Cô sang phòng chơi cùng Luther - em trai của Randal. Được cái, cậu chủ nhỏ này rất ngoan và học tập rất chăm chỉ, bài nào khó là biết hỏi. Mike không gặp trở ngại khi đồng hành cùng Luther.
Mike
"Ngoan quá, ước gì có cậu em trai ngoan như thế này, dễ thương thật sự."
Mike
*xoa đầu Luther nhìn với ánh mắt trìu mến dịu dàng.
Mike ân cần đến mức xem Luther là một cục bông mềm mại, nhẹ nhàng như sợ chạm mạnh một chút là vỡ tan như miếng băng mỏng long lanh. Cậu bé cũng để cho cô xoa đầu, tận hưởng cái sự chăm sóc của cô. Hai người chơi cùng nhau rất vui vẻ.
Luther thấy cô tái mặt, có hỏi thăm. Mike trấn an rằng bản thân không sao.
Mike
"Mình... Sao cảm giác cứ nhợn nhợn khó chịu vậy ta? Quạt đâu lạnh mấy đâu..."
Cảm giác của Mike đúng rồi đó. Randal định bụng đi dạo chút cho khoẻ, ghé ngang phòng của Luther, và... đập vào mắt là cảnh vừa rồi.
Randal
*nghiến răng ken két.
Hắn nhướn mày, con mắt viền đỏ dưới đáy mắt trên mặt của Randal hé mở, khinh bỉ liếc lấy Mike.
Randal
"Ta đang có cảm giác không vui. Sao vậy nhỉ? Chỉ là thú cưng của ta đang chơi cùng em trai thôi mà? Bức bối thật."
Mike
*thấy con mắt của Randal đang nhìn qua khe cửa.
Mike
Hú hồn ngài Randal. Ngài làm tôi giật mình đấy.
Mike
Có gì không mà ngài đứng ngoài này vậy?
Mike
Không phải ngài đang làm việc à?
Randal
Vậy là theo ý cô, ta đáng ra không nên ở đây, quấy rầy hai người đúng không?
Randal
Hai con mèo kia đâu rồi?!
Mike
Bọn họ đang ngủ, nay họ cũng bên cậu chủ nhỏ nhiều rồi, nghỉ ngơi sớm là bình thường. Tôi chỉ chơi với ngài Luther một chút thôi, ngài đừng làm quá lên như thế.
Randal
Mấy giờ rồi còn chơi hả Mike? Không để em trai ta ngủ còn để nó chơi như vậy.
Mike
Mới... 8 giờ tối thôi mà?
Randal
*nhìn đồng hồ trên tay.
Randal
Nhưng nếu Luther không có bài tập thì phải bảo thằng bé ngủ sớm hoặc giao thêm việc cho nó làm. Bớt chiều hư nó, hiểu không Mike?
Mike
Cậu chủ nhỏ làm xong bài rồi. Trẻ con có quyền được chơi thoải mái chút chứ.
Randal
Cô giỏi lắm. Để em trai ta ở đó, ngươi giờ đi làm món tráng miệng cho ta. Không được thì chờ hình phạt tiếp theo giáng xuống đầu.
Randal
Lúc đó đừng trách, sao ta quá tàn nhẫn với ngươi.
Mike
Khó chịu với mình làm gì trời.
Mike
*quay sang Luther, dỗ dành.
Mike
Tôi đi làm bánh cho anh trai ngài, ngài tự chơi một mình được không nè?
Sau khi dỗ Luther ngủ thì cũng đã 9 giờ tối. Mike bắt tay vào làm miếng bánh ngọt. Lần này là bánh kem dâu tây với ngọt chua đan xen không làm bánh ngán do độ béo của kem.
Ánh đèn làm việc ở phòng Randal vẫn sáng. Hắn làm việc nhưng thực ra đang khó chịu, cây bút máy bị toè ngòi do dùng lực ấn quá mạnh, giấy rách, mực ngổn ngang trên bàn. Ngồi trên ghế, xoay xoay xoay. Hắn không hiểu tại sao bản thân thấy bứt rứt khó chịu như vậy, muốn lấy móng tay cào một vết dài trên cổ tay cho bõ tức nhưng lại thôi không làm. Dọn lại bãi chiến trường trên bàn, lấy lại phong thái làm việc, tiếp tục với các số liệu.
Randal ngồi xoay ghế quay vào phía tường. Cô đặt dĩa bánh xuống, chuẩn bị đi ra ngoài.
Mike
Buổi tối hạn chế ăn đồ ngọt nên tôi làm bánh nhỏ hơn để tránh ảnh hưởng đến sức khỏe của ngài.
Mike
*cúi đầu xong đi lại chiếc ghế, ngồi xuống.
Mike ngồi vào chiếc ghế của bộ sofa góc bên phải phòng. Sự im lặng bao trùm lấy không khí, chỉ còn tiếng sột soạt của cây viết máy và lật trang giấy trên bàn.
Mike
"Chán vậy trời, ngồi đến bao giờ đây..."
Randal
Không, ngồi ở đó cho ta.
1 tiếng 2 tiếng trôi qua...
Mike
Đi ngủ được chưa ngài...?
Mike
"Tính gì trẩu thật sự."
Mike
*hít vào thở ra thật dài.
Mike
"Buồn ngủ lắm rồi..."
Randal
"Mình cũng ngủ thôi, suy nghĩ quá nhiều khiến não mình muốn nhảy ra ngoài."
Randal
"Ngươi khiến ta đau đầu thật đấy, Mike."
Trong căn phòng riêng của Mike (vì bản thân là con gái nên được xếp cho một phòng nhỏ riêng biệt cuối hành lang cạnh nhà tắm chung của thú cưng).
Mike
Cuối cùng cũng được nghỉ ngơi. Lười tắm quá nhưng cũng thấy khó chịu quá.
Mike
*xách giỏ đồ xà phòng đi tắm, vừa tắm vừa hát bằng tiếng Nga.
Mike
Ой, наворую алкоголь, сломал на крышу замок ♪
Mike
Хочу навсегда с тобой, мы танцуем под луной ♪ ~
Mike
Ты круче всех этих звёзд и дороже чем Rolls-Royce ♪
Mike
Девочка с моих снов теперь со мной ♪
Tiếng nước xèo xèo xối xuống hoà chung với tiếng hát cuối hành lang, nghe êm tai thật.
Mike
"Rồi xong, tắm mà quên mang đồ rồi. Hên phòng ở bên cạnh, tầm này ai cũng ngủ rồi chắc không sao đâu."
Mike tự nhủ với bản thân, xong quấn mỗi cái khăn tắm quanh người, rón rén bước ra ngoài. Một màn đen trải dài cùng với hành lang càng làm cô thoải mái hơn.
Randal
Mike, cô đang làm cái trò gì vậy?
Randal
*định tới xin lỗi vì hành động bất lịch sự tối vừa rồi.
Mike
Tôi quên lấy đồ thôi, ngài đây đang trêu tôi?!
Mike
*chạy vào phòng toan đóng cửa.
Randal
*lấy chân chèn vào.
Randal
Hoá ra, cô thư ký nhà mình cũng không phải là toàn năng nhỉ ~?
Randal
Đôi lúc đãng trí khiến ta ngạc nhiên thật. //haha//
Mike
*cố gắng đóng cửa lại.
Mike
Không có công chuyện gì thì tôi xin phép ngủ sớm. Mai mới tiếp tục làm, hai giờ sáng rồi.
Randal
Định đóng cửa lại hay gì?
Cửa không đóng lại được, cô bất lực để hắn bước vào phòng.
Randal
*ngồi xuống giường, vắt chéo chân.
Mike
Ngài quay sang bên kia hoặc đi ra ngoài, tôi cần được mặc đồ.
Randal
*quay đầu sang chỗ khác.
Mike mặc bộ đồ ngủ pijama quần đùi hình hoa hướng dương siêu chói mắt, nhìn hài thật sự nhưng cũng không làm lu mờ cặp đùi siêu thon của cô. Mái tóc ướt nhẹp nhỏ nước tong tong, nếu cô cắt theo kiểu mullet layer thì đẹp hơn. Bộ đồ nhìn cũng rộng thùng thình.
Mike
*đứng trước mặt, khoanh tay, mặt nghi hoặc.
Mike
Ngài tìm tôi có chuyện gì?
Randal
Ồ, cũng không có gì to tác. Tối nay có thể ta quá lời rồi...
Mike
Ngài đến đây xin lỗi á?!
Mike run hết cả người, hai tay nắm chặt lại với nhau tạo cơn đau sợ bản thân hớ hên phát ra một tiếng.
Mike
Không không, không hề, ngài hiểu lầm ý tôi.
Mike
Mà tôi biết rồi, ngài không cần phải xin lỗi đâu.
Randal
Ừ, biết rồi thì tốt.
Mike
*ngả lưng xuống giường, lấy chân đạp đạp Randal.
Mike
Đến giờ đi ngủ rồi, chúc ngài ngủ ngon.
Mike
"Ngài ta định làm gì vậy?"
Cô chưa kịp ngồi dậy thì hắn leo lên giường, túm giữ hai tay của cô lên trên, đè thân cô dưới người của mình.
Mike
Ê ê ê nha, thả tôi ra, định làm trò mèo gì vậy?
Randal
*giữ chặt hơn, siết.
Randal
Ta làm gì đâu? Chỉ là có một số điều cần hỏi và dặn dò thôi.
Randal
Thứ nhất: em trai ta đã có hai con mồn lèo kia chăm nom, ngươi không cần xen vào. Hoặc ngươi ngoan ngoãn làm theo hoặc hai con mèo bị đuổi ra khỏi nhà. Nhớ kỹ.
Randal
*lực lỏng hơn chút.
Randal
*nhấn mạnh, giọng mang chút đe doạ.
Randal
Thứ hai: ngươi là thú cưng của ta, không phải của Luther. Sebastian và Mike, là thú cưng của ta. Không phải đồ chơi của những kẻ khác. Ngươi nhớ chưa, Mike?
Mike
*nghiêng mặt né tránh.
Randal
*bóp hàm ép Mike nhìn vào mắt mình.
Mike
*nhìn thẳng vào mắt Randal.
Mike
Tôi nhớ rồi, thưa ngài.
Mike
Thả tôi ra được chưa?
Không biết hắn nghĩ gì, đột nhiên ghé sát gần.
Randal
*cầm cổ chân của cô, giơ lên cao.
Dãy dụa làm cái áo trượt lên, lộ cái "đồi" đôi chút.
Randal
Tưởng lép hoá ra không lép mấy, nhỉ ~?
Mike
Thả tôi ra, quá đáng rồi đó.
Mike
*giật mình, bật dậy đi đóng cửa.
Mike
"Chừa rồi, mai mốt phải cẩn thận hơn mới được. Phải mua thêm ổ khoá mới, cánh cửa này không còn an toàn nữa."
Lần đầu tiên, Randal cảm giác khó chịu như vậy.
Randal
"Ta điên thật rồi."
Một ngày mới lại bắt đầu.
Mike mất ngủ, sáng dậy với quầng thâm mắt siêu to. Chưa bao giờ cô khó chịu ra mặt như bây giờ.
Randal
Khó chịu ở đâu à Mike?
Randal
*miệng hỏi thăm nhưng tay vẫn đang lật tài liệu.
Mike
Nhờ công đức vô lượng của ngài mà tôi không thể nào ngủ được.
Randal
Vậy sao? Lại lỗi của ta à?
Randal
*ngoắc ngoắc ngón tay ra hiệu.
Randal
*đứng phắt dậy, từng bước tiến tới, ép Mike.
Randal
Ngươi nghĩ, ta có thể làm gì ngươi nhỉ ~?
Mike
"Rồi xong, đường cùng rồi."
Randal
*rút từ trong túi áo cây bút bi.
Randal
Lâu lắm rồi ta không chơi với ngươi như ngày xưa, nhóc con còn nhớ không?
Mike
Tôi không phải con nít, xin ngài chú ý.
"Nhóc con" - trước kia, khi nhận nuôi Mike, cô chỉ là đứa bé còi cọc ốm trơ xương, được Randal mang từ tiệm thú cưng về. Dù cái áo lúc đó dài tới chân nhưng khi lột áo cô ra tắm rửa thì trái ngược hoàn toàn. Ấn tượng của cô cho Randal là đôi mắt của tuyệt vọng, đôi mắt đỏ đô không lấy chút ánh sáng hy vọng, dù là một tia le lói cũng không.
Randal gọi là nhóc con vì cô quá nhỏ và tưởng là thằng con trai có mái tóc màu bạch kim. Sự bướng bỉnh, gương mặt có đôi mắt hay liếc xéo càng làm Randal cá chắc đây là nam giới (Mike không cho lột quần vì khái niệm nam nữ đã có và Randal tưởng không thoải mái nên không ép)
Đến khi cô trưởng thành rồi, mới biết bản thân hắn đã nuôi một đứa con gái trong nhà. Chịu thôi chứ biết sao giờ.
Nhóc con giờ đây đã lớn, ra dáng một cô gái. Đôi mắt sắc sảo không còn ánh ảm đạm như trước, giờ cánh tay không còn dài như que củi, đầy đặn hơn. Mọi thứ đẹp chỉ trừ, chiều cao có hạn của Mike. Mặc đồ không phù hợp tuổi cho lắm, nhìn già. Công nhận cô hợp mấy style dễ thương hơn nhiều.
Randal
Nhóc con, nhóc con, nhóc con.
Randal
*dụi đầu vào người Mike.
Randal
Em ngày càng bướng rồi, ta không vui. Nào phải dạy lại em mới được.
Chiếc giày cao gót rơi khỏi chân cô, Randal vứt luôn chiếc còn lại ở chân của Mike.
Randal
*ngồi lên sofa, đặt Mike ngồi trong lòng.
Randal
Ngoan ngoan, ta thương em lắm.
Mike
Không không không, thả tôi ra đi.
Randal
Suỵt *đưa ngón tay lên chặn miệng Mike.
Randal
Để đó làm sau, kịp hết. Em không cần lo, giờ ngồi đây ngoan cho ta.
Mike
"Tên này bị gì vậy trời, có ai cứu tôi với không..."
Comments