Bên Trong Khu Rừng Và Ta Làm Quen

Con tác giả
Con tác giả
Thôii..Dô thẳng truyện luôn nhee^^
_____
Khi mưa đã ngừng rơi, khu rừng trở nên yên tĩnh lạ thường. Cơn gió nhẹ thổi qua, làm rung rinh những giọt nước còn sót lại trên lá cây. Phone vẫn ngồi trong hang đá, cảm giác lạnh lẽo vẫn vương lại trên làn da, nhưng ít ra bây giờ cậu không còn cảm thấy cô đơn đến tuyệt vọng. Con cáo nhỏ, với bộ lông trắng muốt như tuyết, đứng gần bên cạnh, quan sát Phone. Cơ thể con cáo chỉ cao ngang ngực Phone, nhưng dáng vẻ của nó rất thanh thoát và mạnh mẽ. Nó không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cậu, đôi mắt sáng và đầy sự hiểu biết, như thể có thể đọc thấu tâm tư của người đối diện. Phone cảm thấy một sự lạ lùng và ấm áp từ con cáo, mặc dù nó không thể nói chuyện như con người. Chỉ cần sự hiện diện của con cáo cũng khiến cậu cảm thấy bớt cô độc hơn. Cậu nhìn vào đôi mắt trong sáng của con cáo và, dù không có lời an ủi nào, cậu cảm thấy có chút yên bình. Con cáo lặng lẽ quay người và bắt đầu bước đi, cẩn thận dạo qua những bụi cây thấp trong rừng. Phone nhìn theo, rồi tựa như có một sự thôi thúc kỳ lạ trong lòng, cậu đứng dậy và bước theo con cáo. Không có lời nói nào, nhưng Phone hiểu rằng con cáo đang dẫn cậu đi đâu đó. Con cáo đi qua những con suối nhỏ, rồi tiến vào sâu hơn trong khu rừng, nơi có những cây cổ thụ lớn và cỏ mọc um tùm. Nó như một hướng dẫn viên thầm lặng, dẫn đường cho Phone giữa thiên nhiên hoang dã, qua những con đường chưa ai bước qua. Mặc dù cậu không biết nơi này sẽ đưa mình đến đâu, nhưng cậu cảm nhận được sự dẫn dắt nhẹ nhàng của con cáo. Cuối cùng, họ đến một vùng đất mở rộng trong rừng, nơi có những bãi cỏ xanh mượt và một hồ nước trong veo. Con cáo dừng lại ở đó, quay đầu nhìn Phone một lần nữa như thể muốn nói: "Tại đây, cậu có thể nghỉ ngơi." Phone cảm thấy một làn sóng cảm xúc ùa về. Dù không phải là nhà, nhưng nơi này có vẻ như là một nơi an toàn, một chỗ để bắt đầu lại, một nơi không có sự kỳ thị hay những quyết định vội vàng. Cậu ngồi xuống bãi cỏ, nhìn con cáo đang đứng bên hồ, bộ lông trắng sáng lấp lánh dưới ánh sáng nhẹ của hoàng hôn. Con cáo không nói, nhưng trong lòng Phone, sự hiện diện của nó đã đủ để khiến cậu cảm thấy rằng không phải ai cũng bỏ rơi mình. Và ít nhất, cậu có thể bắt đầu lại, nhờ vào một người bạn lặng lẽ trong rừng.
Khi bóng tối bắt đầu buông xuống, khu rừng trở nên yên tĩnh hơn bao giờ hết. Mây vần vũ và những tia sáng cuối cùng của hoàng hôn chiếu xuyên qua các tán cây, tạo nên một không gian huyền bí và bình yên. Phone vẫn ngồi trên bãi cỏ, cảm giác như đã tìm được một chút an yên giữa cơn bão của cuộc đời. Con cáo, với bộ lông trắng như tuyết, vẫn đứng cạnh bên hồ, nhưng lúc này nó quay lại, mắt sáng lấp lánh nhìn cậu. Đôi mắt ấy lặng lẽ, nhưng cũng đầy sự quan tâm và hiểu biết. Chỉ một chút chuyển động, con cáo bước đến gần Phone và dừng lại. Phone nhìn nó, rồi vô tình cảm nhận được một sự mệt mỏi dâng lên trong lòng. Cậu đã mệt lắm rồi, cả về thể chất lẫn tinh thần. Trong khoảnh khắc đó, con cáo nhẹ nhàng tiến lại gần hơn và rụt đầu vào bụng Phone. Đó là một cử chỉ bất ngờ, đầy sự ấm áp và an ủi. Phone ngạc nhiên, nhưng không đẩy con cáo ra. Thay vào đó, cậu cảm thấy một cảm giác yên bình lan tỏa trong lòng. Con cáo không cần nói gì, nhưng hành động ấy như một lời an ủi không lời. Cả hai cứ thế ngồi cạnh nhau, giữa bãi cỏ xanh, trong sự lặng lẽ của khu rừng, chỉ còn lại tiếng gió nhẹ nhàng thổi qua. Con cáo cuộn mình gần Phone, thân thể ấm áp, bộ lông trắng mềm mại. Dù nó không biết nói chuyện, nhưng hành động ấy thể hiện rõ ràng rằng con cáo đang muốn ở bên cậu, như một người bạn trung thành, một sự hiện diện lặng lẽ nhưng vững chãi. Phone nhìn xuống, cảm nhận hơi ấm từ con cáo lan tỏa qua bộ lông mượt mà. Cảm giác cô đơn, lo lắng và tuyệt vọng dường như đã phần nào tan biến. Trong khoảnh khắc ấy, cậu hiểu rằng không phải lúc nào sự an ủi cũng đến từ lời nói, mà đôi khi chỉ cần một cử chỉ nhỏ bé, một sự hiện diện lặng lẽ là đủ. Cậu khẽ vuốt đầu con cáo, cảm ơn nó trong lòng. Mặc dù không có từ ngữ, nhưng sự kết nối giữa họ đã rõ ràng hơn bao giờ hết.
Dương [Cáo]
Dương [Cáo]
//dùng 9 đuôi quấn lấy thân em//
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Ưhm..Nhột
Dương [Cáo]
Dương [Cáo]
*Tôi..Tôi xin lỗi,sơ xuất quá..*
Con cáo với bộ lông trắng tinh khôi, 9 đuôi dài mượt mà vươn ra, nhẹ nhàng quấn quanh người Phone như một vòng tay ấm áp. Mỗi đuôi như một sợi tơ mềm mại, vờn quanh cổ, tay, và thân thể, tạo thành một lớp bảo vệ lạ lùng nhưng êm ái. Trong ánh sáng mờ ảo của buổi tối,hoàng hôn buôn xuống những chiếc đuôi ấy phản chiếu một vẻ đẹp huyền bí, như những đám mây vươn dài, dịu dàng lướt qua không gian, mang đến cảm giác vừa gần gũi, vừa kỳ ảo, khiến Phone như lạc vào một thế giới mơ màng đầy huyền bí.
Khi ánh sáng cuối ngày dần khuất sau những ngọn cây, không gian xung quanh trở nên mờ ảo, và con cáo với 9 chiếc đuôi của nó vẫn quấn lấy Phone một cách nhẹ nhàng, như thể không muốn rời xa. Mỗi chiếc đuôi như một phần của chính thiên nhiên, mang theo hơi thở của đất trời, của sự sống và sự tĩnh lặng. Những chiếc đuôi ấy không chỉ bao bọc Phone, mà còn mang lại cho anh cảm giác như đang chìm đắm trong một thế giới khác, nơi mọi thứ đều bình yên, không còn ồn ào, không còn lo âu. Con cáo vẫn im lặng, không nói gì, nhưng sự hiện diện của nó như một ngọn lửa ấm áp, xua tan đi mọi sự lạnh lẽo trong lòng Phone. Đôi mắt của con cáo, trong sáng và sâu thẳm, ánh lên vẻ thông thái, như thể nó hiểu rõ những tâm tư trong lòng Phone, biết rõ những điều mà anh chưa kịp thổ lộ. Những chiếc đuôi mềm mại quấn quanh người Phone như một vòng tay bảo vệ, như thể muốn nói rằng: "Dù thế giới ngoài kia có bão giông thế nào, tôi vẫn ở đây, cùng bạn." Trong không gian tĩnh lặng, tiếng gió thổi qua những tán cây như một bản nhạc dịu dàng, và những chiếc đuôi của con cáo như những sợi dây liên kết giữa thiên nhiên và con người. Mỗi bước di chuyển của Phone, mỗi cử động nhẹ nhàng của anh, dường như đều được đồng điệu với từng chuyển động của những chiếc đuôi ấy. Cảm giác kỳ diệu này khiến Phone không còn cảm thấy đơn độc, không còn cảm thấy lạc lõng trong thế giới rộng lớn này. Anh như hòa mình vào từng nhịp thở của con cáo, vào từng làn gió mát lạnh, vào những tia sáng mờ ảo của buổi chiều tà. Cảm giác ấy, nhẹ nhàng nhưng sâu sắc, như một lời nhắc nhở rằng dù có lúc cuộc sống khó khăn, chúng ta vẫn luôn có những điều kỳ diệu, những người bạn lạ lùng và những khoảnh khắc tuyệt vời, chỉ cần ta mở lòng đón nhận.
Dưới ánh trăng mờ ảo, những chiếc đuôi của con cáo càng thêm huyền bí. Khi gió đêm thổi qua, chúng như những làn sóng lặng lẽ vỗ về, nhẹ nhàng lướt qua từng ngóc ngách của không gian. Cảnh vật xung quanh lúc này như lắng lại, chỉ còn lại tiếng thở đều đặn của Phone và những chiếc đuôi mềm mại vươn ra. Mỗi chuyển động của con cáo như một điệu vũ của thiên nhiên, uyển chuyển và đầy bí ẩn. Những chiếc đuôi ấy như đang nhảy múa, ôm lấy Phone một cách âu yếm, nhẹ nhàng nhưng đầy sức mạnh. Phone cảm nhận được từng làn sóng ấm áp từ những chiếc đuôi, như thể nó truyền đến anh sự bình an và sự kết nối sâu sắc với thiên nhiên. Mỗi chiếc đuôi không chỉ là sự bảo vệ mà còn là một lời an ủi, như thể con cáo đang chia sẻ những điều mà Phone chưa bao giờ thổ lộ. Đôi mắt sáng ngời của con cáo vẫn nhìn anh, như một lời hứa rằng sẽ luôn ở bên cạnh, dù thế giới có thay đổi ra sao. Chính trong khoảnh khắc ấy, Phone như không còn là một người, mà là một phần của cơn gió, của những chiếc đuôi vờn quanh mình, của vũ điệu bí ẩn mà con cáo mang đến. Mọi thứ dường như mờ nhạt đi, chỉ còn lại cảm giác nhẹ nhàng lan tỏa trong lòng, khiến anh cảm thấy mình như đang lạc vào một thế giới không có thời gian, nơi chỉ có sự tĩnh lặng và an yên. Trong thế giới ấy, không có bất kỳ nỗi lo nào, không có bất kỳ cám dỗ nào, chỉ có sự yêu thương vô điều kiện và những khoảnh khắc thanh tịnh. Mỗi chiếc đuôi như một sự kết nối sâu sắc giữa Phone và thiên nhiên, giữa con người và thần thoại. Dù không nói thành lời, con cáo với 9 chiếc đuôi ấy đã mang đến cho Phone một bài học về sự kiên nhẫn, về sự đồng cảm và về tình yêu thương vô điều kiện. Khi những chiếc đuôi mềm mại quấn lấy anh, không chỉ là sự bảo vệ mà là sự an ủi, như một lời thì thầm rằng mọi khó khăn đều có thể vượt qua, chỉ cần ta biết trân trọng từng khoảnh khắc hiện tại và mở lòng đón nhận những điều kỳ diệu của cuộc sống.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Hm..Dẫn tôi lại vào hang có được không?
Dương [Cáo]
Dương [Cáo]
//nhẹ nhàng gỡ đuôi trên người em ra+gật nhẹ đầu//
Dương [Cáo]
Dương [Cáo]
//di chuyển lên phía trước//
Bỗng dưng nó dừng lại..Như thể muốn nói:"Đi nhanh này..Tôi dẫn anh đi"
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
À ừm..//đi theo//
____
Con tác giả
Con tác giả
Sao sao^^
Con tác giả
Con tác giả
Nó sao^^

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play